Top Ads

Quảng cáo (728 x 90)
» » Em ơi Hà Nội phố



Đã lâu rồi tôi ít nhắc đến chuyện tình đã trở thành xưa cũ - chuyện của mối tình đầu, chuyện của những nồng nàn nơi mùa đông năm cũ. Tình tôi đã dứt, nhưng tôi vẫn để dành lại cho riêng mình chút xúc cảm mùa đông...

Thi thoảng tôi tự tạo cho mình cảm giác nhớ, để lại được mơ màng trong những dư âm cùng giá rét, nơi biến tôi thành kẻ mộng mị sống cùng kí ức với niềm yêu dành cho Hà Nội. Hà Nội mùa đông với mái ngói rêu màu, Hà Nội mùa đông cây bàng trụi lá thân sẫm trong sương, Hà Nội mùa đông thấp thoáng phố xá ánh đèn nhập nhoạng, quán cóc vỉa hè, tiếng rao văng vẳng phố khuya...

Hà Nội của tôi, một mùa đông của tôi nơi mỗi sớm tôi hít hà cái giá buốt màn sương buổi sớm, đứng dưới một gốc bàng ngõ nhà bảng lảng sáng tối nhìn về phía lối vào, chờ đợi...

Ta còn em một gốc cây,
Một cột đèn
Ai đó chờ ai ?

Hà Nội năm cũ của tôi với những nụ hôn lạnh mùa đông, vòng tay bồi hồi ướt giá dưới một trời mưa bụi của những ngày tháng tình yêu còn nồng ấm.

Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya không gian dạ hương sâu thẳm
Từng tiếng chim đêm khắc khoải vọng về
Chỉ còn mênh mông gương hồ,
Hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ
Chỉ còn mênh mông gương hồ,
Từng hàng cây góc phố ngây ngô nhìn nhau
Chỉ còn hơi ấm mối tình
đầu Anh đi có đôi lần nhìn lại
Chỉ còn em còn em im lặng đến tê người.

Hà Nội của tôi, một mùa đông của tôi nơi một sớm chợ hoa buổi ban mai còn chạng vạng ánh sáng, len lỏi, tiếng còi xe, tiếng í ới, ì xèo buổi chợ sớm ngày giáp Tết cùng cái rét khiến từng hơi thở loà nhoà thành khói, làn khói mờ ảo trong kí ức tôi nao nao nhớ…

Hà Nội của tôi, mùa đông của tôi là cảm giác đi xa, rồi trở về... Vẫn còn nguyên vẹn bồi hồi mỗi ngày giáp Tết, tôi ngồi trên tàu, qua những mái nhà nóc phố, qua từng góc Long Biên - cây cầu mà giờ với tôi là Hà Nội.

Phố mùa đông, ngách nhỏ lối vào những ngôi nhà phố cổ, trần gỗ cũ kĩ, tường vôi cũ kĩ, lối gác thang với chao đèn hắt ánh sáng vàng vọt mờ ảo... Mọi thứ vẫn hiện lên trong tôi, và rõ ràng nhất khi bàn tay tôi cóng lạnh, sống mũi tê cay vì giá rét, là khi mùa đông thực sự bước vào những ngày buốt lạnh nhất...

Phố mùa đông, giờ vẫn là những thứ khơi gợi cảm xúc với tôi mạnh nhất…

Khi sáng sáng nhoà nhạt với màn sương hồ sớm, hít thở đã đầy mùa đông Trắng với chấm phá nét thanh mảnh hàng cây ven hồ.

Khi chiều chiều cafe góc Giảng nhìn hoàng hôn ủ bóng bảng lảng, xe cộ dọc ngang, trước mắt vẫn là những nóc nhà rêu ngói, những cột điện, ô cửa phủ màu thời gian.

Khi tối tối nhìn những ánh đèn đỏ vàng từ những ô cửa phố cổ mùa đông, nhìn lên bóng tối trầm mặc phía những lan can cũ kĩ, phủ kín lá bàng khô đỏ, nơi mái ngói, tường cũ hoà bóng cây bàng mồ côi của tôi.

Khi hít hà trong tay ấm bao hạt dẻ nóng, khi xì xụp bát bánh trôi tàu nóng, chè bà cốt thơm, khi tung tăng từng góc phố, khi ngồi sau bạn tôi bàn tay tôi được giữ ấm bởi túi áo có hơi ấm, khi bạn tôi bảo rằng thích được sưởi ấm những bàn tay lạnh - như tôi, khi bạn tôi vuốt đi những hạt nước còn nhoè trên đuôi đôi mắt ướt...

Mùa đông của tôi, theo cách này hay cách khác, với mảng kí ức xa xưa hay thực tại cũng đều lay động từng miền xúc cảm sâu nhất nơi tâm hồn tôi... nơi tôi đã đang và sẽ để lại từng nỗi niềm yêu thương mong nhớ hoài cảm... Hà Nội phố, Hà Nội mùa đông...
Ta còn em cây Bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông

From: Linh Chi telsie0404@yahoo.com

Em ơi Hà Nội Phố
Sáng tác: Phú Quang
Thể hiện: Hồng Nhung

Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm

Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông

Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Một chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường

Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ
..................

Post a Comment