Top Ads

Quảng cáo (728 x 90)
» » Đường xưa


"Bằng lăng tim tím
Tím một thời con gái yêu anh."

Thật xa xôi mà cũng quá đỗi gần - những kỷ niệm một thời tưởng chừng như đã lãng quên. Ngày ấy mình cùng ngây ngô bước những bước chập chững đầu đời, mình đến với nhau nhẹ nhàng và thật trong sáng. Chốn thân thuộc là giảng đường, thư viện, chuyến xe buýt quen thuộc vào mỗi cuối tuần 2 đứa rủ nhau xuống ĐHQG tận Thủ Đức chơi. Em nói, nơi ấy chị em đã ký túc 4 năm sinh viên và em cũng nhiều lần được thăm chị trong cảnh sinh viên nghèo, ăn chén chè chuối chỉ hai nghìn đồng, vui lắm...

Mỗi chuyến đi anh và em lại khám phá và liều lĩnh thêm một chút, đột nhập vào trường rồi ngồi đó làm thơ, ngồi đó ngắm cảnh, hát ca. Và rồi em cũng trao cho anh nụ hôn đầu đời bên gốc cây bằng lăng tím nhỏ, hai đứa thề nguyện sẽ cùng nhau chờ đến ngày bằng lăng lớn sẽ trở lại thăm và lúc đó hai đứa sẽ xây gia đình nhỏ.


Em thích thơ, thuộc nằm lòng những bài thơ: Đôi dép, Mùa hoa cải,... em cũng thích nhạc nhưng nhạc của em cũng rất buồn. Lúc yếu lòng em thường kể cho anh nghe về một tuổi thơ khốn khó và đầy kỷ niệm mà em đã trải qua. Cùng với đó em ngêu ngao câu hát:

"Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời
Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi
Sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời
Xa vắng rồi những khi bên người..."

Những lúc như thế lòng anh cũng như mềm nhũn và thấy yêu em nhiều hơn bởi anh cũng là con người đầy tâm sự. Anh thích sự nhẹ nhàng, tự sự dù không cần phải nói năng, kể lể. Anh và em cũng làm một blog dành riêng cho hai đứa chia sẻ nhạc và thơ sưu tầm được, mỗi ngày mở lên đều thấy có những dòng tweet mới mà hai đứa gửi qua lại cho nhau.

Vậy mà rồi hai đứa xa nhau dù rằng tình yêu không hề lay chuyển. Lý do đơn giản bởi vì cả anh và em đều nhận ra rằng, hai con người của cùng một thế giới, thế giới tự sự ẩn mình, thế giới của mỗi người là một biển sâu đầy tâm sự mà gắn với nhau mãi chẳng bao giờ đủ đầy được.

Và rồi mình xa nhau, xa nhau vì muốn cả hai cùng có những lựa chọn hạnh phúc mới, xa nhau vì những truyền thống gia đình không "môn đăng hậu đối". Để đến hôm nay, chợt nghe lại bản nhạc trên truyền hình, anh lại nhớ về em - người con gái anh yêu ngày hôm qua.

Sưu tầm
Đường xưa
Artist: Trần Thu Hà

Bước trên đường về anh thương nhớ em âm thầm
Nhớ bao hẹn thề xưa êm ấm
Những trưa hè tình dâng lên đắm say vô bờ
Em nói bằng tiếng thơ mong chờ.

Tiếng yêu ngày nào cho anh nhớ em tơi bời
Với bao ngọt ngào ta vun xới
Ðã không còn đường xưa thơm nắng môi em hồng
Tan nát rồi giấc mơ hương nồng.

Với bao muộn phiền em trông ngóng anh bao miền
Hỡi anh ngọt ngào sao hoang vắng
Xót xa này từng đêm thao thức em đong đầy
Ðêm vẫn là những đêm hao gầy.

Bước trên đường đời em mơ thấy anh tươi cười
Với bao hẹn hò tan trong gió
Những ân tình đời chưa cho sớm mai yên bình
Ta vẫn còn đứng đây riêng mình.

Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời
Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi
Sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời
Xa vắng rồi những khi bên người.

Rồi ta sẽ thấy thấp thoáng bao lần tóc em bay dài
Thấy bóng dáng yêu thương ngày mai
Với những tiếng hát yêu người thiết tha mơ màng
Ta gói trọn giấc mơ phai tàn.

Post a Comment