Top Ads

Quảng cáo (728 x 90)
» » Hoa Sữa thôi rơi, còn tôi vẫn mãi yêu Em


Bạn thân mến! Chúng ta đang sống trong không gian của mùa thu và mùa thu Hà Nội luôn được nhắc tới với hương hoa sữa ngọt ngào nơi đầu phố đêm đêm. Câu chuyện hôm nay Blog Radio mang tới các bạn lại là một cảm nhận khác về mùa thu Hà Nội, về thân phận của những người con gái nơi vũ trường sôi động. Mời các bạn lắng nghe!

Truyện ngắn Hà Linh Ngọc viết cho một người bạn

- Ánh đèn loang loáng, tiếng nhạc giật chói tai, các bàn rượu kín người. Rót, uóng liên hồi. Nhẩy, lắc, phê, chào hàng, mua bán…Tất cả như một mớ hỗn độn giữa sàn với bao cô gái đang uốn éo gọi mời và những gã đàn ông thừa tiền rửng mỡ. Phía trên bục, một cô gái nhẩy mồi đang phô diễn cơ thể bằng những động tác khêu gợi. Bao ánh mắt đàn ông thèm thuồng bâu quanh, cũng lắc, cũng uốn và gào rú lên mỗi khi cô tiến ra mép bục. Những tờ đô bóng nhoáng được nhét vội vào chiếc áo nịt ngực căng tròn.

Tôi chợt nhận ra Em, không phải trong những giấc mơ có mùi hoa Sữa của tôi mà Em hiển hiện bằng xưong bằng thịt. Em lả lơi, Em uốn mình giật lắc theo tiếng nhạc phừng phừng giậm giật đến ngạt thở phát ra từ giàn âm thanh công suất lớn.

Phải mất hồi lâu, tôi mới kịp trấn tĩnh lại. Tôi gọi Em nhưng tiếng tôi chìm nghỉm giữa vũ trường hỗn độn. Xung quanh tôi mọi thứ quay cuồng, điên loạn. Và tôi uống, uống để tìm Em trong cơn say của mười năm về trước…

Con đường tôi và Em hẹn hò rất nhiều hoa Sữa. Em vẫn gọi là phố tình nhân và bảo rằng những đôi nào yêu nhau trên con đường này sẽ không bao giờ lấy được nhau vì lời nguyền của loài hoa bé li ti nhưng có mùi hương ấm nồng và quyến rũ.

Mười năm, tôi chưa bao giờ quên được. Đêm ấy, trên đường đi dạy thêm về, tôi chứng kiến đám thanh niên đang trêu ghẹo một cô gái bé nhỏ bằng những trò khả ố. Tôi không thể tưởng tượng ngay giữa lòng thủ đô lại có những cảnh điên rồ vô lối đến vậy. Năm, sáu thằng choai choai quây vòng tròn dẫn cô bé về phía góc hồ tối đen. Cô gái run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng sợ đến tột cùng khi một rồi hai thằng lấy tay xé toach chiếc áo mỏng mầu hồng nhạt trên người em. Mười một giờ đêm, đường phố lèo tèo người qua lại nhưng hình như người thành phố tập cho mình thói quen không nhòm ngó vào chuyện của người khác nhất là những chuyện gặp trên đường. Một vài gã đồng tính luyến ái nhìn, dửng dưng sau khi buông ra những lời ẽo ợt. Máu nóng trong người tôi bốc lên, tôi lao vào cứu Em. Những cú đấm liên tiếp, liên tiếp…Một mình đấu với 6 tên, tôi tưởng không gượng được nhưng nghĩ đến anh mắt tội nghiệp của em và những tia nhìn hau háu và hành động ghê tởm của bọn chúng, tôi cố gắng đến kiệt cùng sức lực. Cảnh sát cơ động đi tuần đêm đã có mặt đúng lúc. Bọn côn đồ bị tóm gọn.

Tôi đến bên đỡ Em dậy, người Em mềm nhũn, run rẩy. Tôi không kịp nhận ra máu đã chảy ướt đẫm chiếc áo vừa mua bằng nửa tháng lương gia sư của mình.

- Em ở đâu? Tại sao lại đi một mình giữa đêm như vậy?

- Em học trường Múa trong Mai Dịch - đôi mắt Em vẫn chưa thôi hết hoảng loạn

- Em đi diễn về, không may xe hỏng giữa đường.

- Ồ, anh học trường Thương mại, chúng mình cùng đường…

Tôi đi lại phía vệ đường nhấc chiếc xe mini mầu đỏ mận của Em vứt chỏng gọng. Hai đứa rắt xe đi bộ dưới hàng cây mà lúc đó tôi - gã trai khờ khạo - chưa biết tên loài cây ấy là gì chỉ thấy một mùi hương ấm nồng và quyến rũ đến lạ kỳ.

Một năm sau, Em nhận lời tỏ tình của tôi dưới hàng Hoa Sữa ấy - tôi đã biết gọi tên loài hoa bé li ti này từ Em…

Tôi nhớ, chiếc ghế đá thứ 5, tính từ đầu đường, đối diện là một quán café với những chiếc ghế mây lưu động và hàng Hoa Sữa chứ không phải vũ trường sôi động với quầy bar và các phòng hat tràn ngập rượu tây như hôm nay…

***

Tiếng nhạc dừng, tôi lao lên bục kéo tay Em lôi tuột ra ngoài. Em chỉ kịp quàng tay vơ vội chiếc áo choàng mỏng tang từ cô vũ nữ ở quầy rượu gần phía cửa. Chiếc áo trong suốt soi rõ khuôn hình Em lồ lộ dưới bộ hai mảnh bé xíu đính đầy kim sa óng ánh.

- Anh điên à? – Em chới với trong nắm tay rắn chắc của tôi.

Một vài gã vệ sỹ chặn trước của với khuân mặt lạnh tối đen. Tôi xô họ, kéo Em băng qua đường, ấn mạnh em xuống chiếc ghế đá ngày xưa, nơi tôi và Em có biết bao kỷ niệm vui buồn.

Em vùng vằng:

- Buông ra

- Tại sao? – Tôi nhìn sâu vào mắt Em

Em không trả lời. Mặt hồ rung nhẹ. Những chiếc lá vàng xoay xoay thả mình xuống nước.

- Mai Linh - tôi gọi rành rọt tên Em - cái tên một thời gắn lièn với những suy nghĩ của chàng sinh viên năm cuối trường Thưong Mại là tôi. Cái tên ấy cũng nổi trội khắp trường múa và các sàn diễn thời trang, các tờ tạp chí về sắc đẹp thời bấy giờ - Tại sao Em lại ra nông nỗi này? tại sao Em làm nghề này? tại sao…?

- Có gì là xấu đâu?

- Anh muốn biết câu trả lời chính xác. Câu trả lời cho suốt bao nhiêu năm anh đi tìm Em trong đau đớn - tôi gằn giọng như trút hết mọi bực tức lên Em.

Đôi vai Em rung lên bần bật. Giọng Em nấc nghẹn:

- Anh tưởng nghề có thể nuôi sống Em được sao? Xưa rồi - Em cười trong nước mắt…

Tôi chợt hiểu quy luật đào thải của nghề thật khắc nghiệt. Dẫu Em đẹp và được đào tạo cơ bản nhưng chiều cao 1,62m của Em không thể diễn trên sân khấu thời trang bên cạnh những người mẫu mới cao 1,70 m trở lên. Với khuân mặt đẹp, Em luôn được mời làm mẫu ảnh cho các tạp chí, nhưng làm mẫu ảnh tiền thù lao chẳng đáng là bao. Ở đoàn ca múa, Em không có chỗ đứng vì rây rợ và những ganh đua, tranh giành, bon chen. Một tháng vài xuất diễn, tiền lương chẳng đủ thuê nhà, áo quần, son phấn. Khi Em bỏ tôi để chạy theo một gã bầu sô cũng là lúc Em ôm mộng thành người nổi tiếng. Nhưng rồi Em nhận ra, mình cũng chỉ là một trong vô khối cô bồ nhí của hắn. Em chán nản, tuyệt vọng… Đúng lúc ấy, một cô bạn học cũng trường cũ đã giới thiệu em vào làm việc tại vũ trường này. Do có chút tiếng tăm khi còn làm người mẫu, cộng thêm mấy năm kinh nghiệm trong Đoàn, Em được chú ý, được đào tạo các ngón nghề và được đưa lên làm gái nhảy mồi chính hàng đêm…

Nghe Em kể, lòng tôi đau buốt. Đã khuya lắm, phố vắng hiu hắt ánh đèn. Một vài gã trai vô công rồi nghề đi đi lại lại nhòm ngó chúng tôi. Phía bên kia, vũ trường vẫn sôi động trong thứ ánh sáng bập bùng nhẩy múa. Thỉnh thoảng mộ cô gái ăn mặc khêu gợi đi trên chiếc xe đắt tiền đời mới lựơn vào bên trong rồi trở ra sau ít phút cùng những gã đàn ông thừa tiền rửng mỡ đang ngà ngà vì say rượu vì thuốc lắc hay vì ma tuý.

Có lẽ suốt đời một công chức nghèo như tôi sẽ chẳng bao giờ dám bước chân vào chốn này. Ở đây mỗi ly rượu được tính bằng tiền trăm, có khi hơn. Một ly nước cũng bẩy tám chục ngàn. Các cô đứng quầy thi nhau rót, mời, uống miễn sao bán được nhiều ruợu vì tiền lương đựơc cộng cả tiền hoa hồng số lượng rượu bán ra hàng đêm.Vì vậy, những ánh mắt mời chào, những chiếc váy không thể ngắn hơn và bao cử chỉ lả lơi, mời mọc khiến tôi không sao chịu nổi. Nếu không có anh bạn học cũ mới từ nước ngoài về kéo đi chắc tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng ra chốn ăn chơi phù phiếm của những người thừa tiền lắm của này và tôi cũng sẽ chẳng bao giờ gặp Em trong tình cảnh như vậy. Để Em mãi là thiên thần bé nhỏ trong trái tim tôi…

***

Một chiếc xe mầu đen bóng loáng đỗ xịch trước cổng. Em hất hàm về phía gã to con mặc đồ đen, đeo kính đen giữa đêm tối như cố thể hiện mình

- Hắn đã đưa Em vào đời.

Nói rồi Em đi lại phía gã to cao ấy, thản nhiên móc tay vào túi ngực hắn rút ra một điếu thuốc to đùng mầu nâu sẫm. Nhìn cách Em cầm chiếc Zippo quay quay, tay lắc mạnh rồi châm lửa, rồi rít thuốc một cách sành điệu tôi bỗng tấy gai gai. Em nói gì với gã đó tôi không nghe rõ, hình như nói về tôi. Chỉ thấy gã liếc xéo tôi đầy nghi ngờ dò xét rồi bước vào bên trong cùng hai tên vệ sỹ to kềnh.

- Bồ Em đấy!

Tôi đứng ngây người. Em ngửa mặt lên trời nhả khói, mắt lim dim:

- Chẳng còn sự lựa chọn nào khác!

- Em kiếm được bao nhiêu một tháng- Tôi cay nghiệt

- Tám triệu lương cứng, thêm ngần ấy hoặc hơn tiền boa của khách- Em thở dài - nhưng tóm lại chả đủ tiền quần áo, son phấn và mua thuốc.

- Thuốc gì? – tôi ngu ngơ

- Ma tuý, he roin, thuốc lắc- Em lạnh lùng

- Ma tuý? He ro in? Thuốc lắc?- Tôi lặp lại từng câu nói của Em như tự an ủi mình rằng tôi đã nghe nhầm. Người tôi run bắn.

Hắn là tay chuyên cung cấp thuốc tại các vũ trường. Ngay từ lúc mới vào làm, Em đã bị hắn bằng mọi cách mua chuộc và khống chế để lợi dụng Em hàng đêm tiếp tay cho hắn trong các thương vụ mua bán thuốc. Em đã rơi vào hố sâu do hắn giăng từ lúc nào không hay. Có những lúc Em muốn giải thoát nhưng càng vùng vẫy càng không thể ra được. Hắn luôn cho người bám sát Em hàng đêm.

Tôi không thể tin những câu chuỵên của Em cũng không thể tưởng tượng với thân hình mảnh mai yếu đuối ấy làm sao hàn đêm Em có thể vùng vẫy quằn quại giật lắc theo tiếng nhạc chát chúa tưởng đến vỡ tim suốt năm sáu tiếng đồng hồ. Có thể thứ ma tuý chết người kia đã giúp Em trụ vững.

Tôi nhìn Em như thể nếu chợp mắt Em sẽ biến đâu mất. Em vẫn như ngày xưa, đẹp đến lạ lùng. Riêng chỉ có đôi mắt là khác hẳn, ráo hoảnh và vô hồn. Tôi nắm tay Em

- Hãy từ bỏ chốn này, anh sẽ đưa Em trở về…

- Muộn rồi - Em cười khô khốc đanh chua.

- Làm lại không bao giờ là muộn cả

- Em không thể - Em gục vào vai tôi khóc nấc.

Đêm hư vô. Tôi cảm nhận Em đang trở lại là Em của mười năm về trước, dù trong tích tắc. Tôi choàng tay ôm Em như ngày xưa tôi đã từng che chở:

- Anh yêu Em. Cho dù thế nào Anh vẫn mãi yêu Em. Tôi cúi xuống hôn lên mái tóc Em. chợt nhận ra không còn mùi thơm dịu nhẹ của thứ lá cỏ ngày trưứoc Em vẫn gội thay vào là mùi nước hoa sực nức và hình như nó cứng đờ vì keo, vì thuốc nhuộm mầu xanh đỏ. Mái tóc dài búi cao của dân múa cũng không còn, Em để kiểu đầu xù gẫy hiện đại như những cô diễn viên phim Hàn.

Tôi đang miên man dòng suy tưởng bỗng Em vùng khỏi tay tôi chạy thật nhanh vào vũ trường. Tôi nghe tiếng Em như từ rất xa vọng lại mơ hồ nhưng sâu thăm thẳm: Hãy quên Em đi… Em- đã- mắc- căn- bệnh- thế- kỷ…

Tôi lao theo nhưng bị những cánh tay rắn chắc của mấy gã bảo kê ngăn lại. Trời đất quay cuồng, tim tôi, đầu tôi, hồn tôi cũng quay cuồng…

Đường phố không một bóng người. Chỉ có tôi đơn độc cùng hàng Hoa Sữa. Bên trong kia vũ trường vẫn sôi động. Và Em, đâu đó giữa đám người hỗn độn nhốn nháo ấy đang đánh đổi những ngày cuối cùng của một đời người bằng lối sống buông thả thác loạn?

Tôi bỗng rùng mình không phải vì gió giao mùa và vì tiết trời se lạnh. Mặt hồ lặng ngắt. Sương giăng mờ bao trùm khắp phố. Hà Nội đang giữa Thu nhưng tôi không còn cảm nhận được mùi hương Hoa Sữa, thứ hương thơm nồng quyến rũ từng làm tôi ngây ngất và nhớ suốt một thời trai…

Gửi từ Blog Hà Linh Ngọc: Quên mình giữa dòng đời chật chội. Em sống bằng tương lai, bằng sự đợi chờ... Bằng cội nguồn kỷ niệm. Bằng trái tim đơn côi đang khao khát đền bù...

Post a Comment