Lâu lắm rồi em mới nghe tim mình đập thật khẽ cho những điều dịu dàng của nắng, của gió lúc cuối thu chuyển đầu đông. Lâu lắm rồi khi nghe lại những giai điệu trữ tình ấy, lòng em chợt bồi hồi, xao xuyến khi nhận ra rằng mùa thu này em yêu anh, yêu anh nhiều đến thế, nhớ anh, nhớ anh nhiều đến thế.
Như ngày chim ngói bay rợp trời tháng Tư...
Như ngày đầu tiên ta cất tiếng nói yêu thương...
"Dương cầm lạnh" của Phú không còn hoang trên phím đàn nữa nhé vì "phía cuối con đường anh kịp nhận ra em", ta đã kịp nhận ra nhau trong quãng đường đời thật dài còn lại...
Viên xúc xắc mùa thu không còn lăn lóc nữa, đã nằm ngoan trong túi cỏ của mùa. "Ta đã yêu nhau trong mùa gió" rải nắng tinh khôi. Ta đã yêu nhau như thế, như thế - nơi cuối con đường của mùa thu đổ lá vàng bay.
Em đang nghe Ngọc Anh hát Mùa thu giấu em của Phú Quang. Em đang nghe từng đợt sóng lòng của mình ngả nghiêng trong gió. Thế mà đã có những lúc, tưởng đã bình yên, tưởng đã bình yên...
Có người bảo rằng Ngọc Anh hát như người đàn bà nồng nàn, đắm say, phảng phất chút gì đó hoang dã, liêu trai. Lại có người nói giọng Ngọc Anh khàn, gằn và hát hơi dữ dằn. Nhưng với Mùa thu giấu em cô trữ tình hơn bao giờ hết.
"Người đàn bà giấu lửa" ấy đã hát bằng tất cả con tim xốn xang, bỏng cháy và đam mê của mình đến khàn cả giọng, không chỉ riêng ca khúc này mà hầu hết các tình khúc của Phú Quang.
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Phía cuối con đường anh kịp nhận ra em
Sao anh không nhận ra em sớm hơn. Khi chiếc lá trên cành còn xanh, những ngả đường mùa mưa chưa giăng mắc, hoa sữa chưa men nồng từng góc phố thân quen. Sao anh không nhận ra em sớm hơn khi anh 20 - tim còn tràn bão nổi?
Có phải mùa thu giấu em lâu quá nên anh chẳng thể nào nhận ra em giữa khuôn mặt bề bộn của phố? Có phải vì thế không?
Mùa thu giấu em nơi tiếng hát mơ màng của mùa, trong mùi thơm của cỏ. Mùa thu giấu em nơi cồn cào hơi thở của gió, trong từng phiến lá xanh trên cành biếc. Có lẽ vì thế mà tay anh đã chẳng thể nào tìm thấy tay em?
Để rồi ngày tháng qua đi, những ngả đường đưa nhau về hun hút. Một giây phút nào đó, ta chợt giật mình nhận ra chiếc lá đã ngả màu vàng úa, gió không còn khẽ khàng trong câu hát và mùa thu đang tàn tạ nơi mắt phố viễn du. Và mùa đông đang đến bên ta, thật gần ...
Nhưng may thay, anh đã kịp nhận ra em giữa tơi bời lá rụng. Anh đã đưa em ra khỏi khúc giao mùa của lá, đặt em dịu dàng bên cạnh yên khúc của mùa sang. Và đặt em bên anh thật khẽ, nhẹ nhàng như mùa hoa giấy bay bay ...
Lòng em như một bản nhạc mới viết, sinh ra chỉ để hát cho một người, riêng một người mà thôi. Bản nhạc ấy, em dành tất cả cho anh...
Khi anh nhận ra em, em đã ào tới như lá đổ xào xạc khắp lối, xoá đi nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm rêu ẩm mốc của bao mùa mưa để lại.
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm
Thềm nhà không còn thủ thỉ một mình quạnh hiu cùng cánh cửa nâu cũ trong mùa đông lạnh lẽo lê thê. Thềm nhà đang khoác áo nắng ngồi đếm rong chơi lọt thỏm qua từng kẽ tay ngoan. Con tim rộn ràng trong tình yêu chờ đợi. Em cũng chẳng còn cô đơn một mình trên lối vắng. Lá ùa về, lá viết khúc tình ca...
Rồi phía sau khung cửa nhỏ ấy, em sẽ hát tiếp cho anh bài ca ấy, bài ca của mùa chim ngói kéo nhau về xây tổ, bài ca về tình yêu, hạnh phúc ngọt lành...
Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xào xạc gió heo may
Ta đã tìm về bên nhau trong mùa gió tháng Mười Một se se. Gió rộn ràng xào xạo những nẻo đường thân quen. Gió nói với anh, với em rằng : mình đã yêu nhau, yêu nhau...
Anh êm đềm bên em khe khẽ. Em dịu dàng như thoáng mây trôi bên anh thật nhẹ. Vòm trời phiêu lãng thắp màu hồng ước vọng. Mình với tay lên chạm vào những khát khao của những năm tháng nào đó chưa tròn. Tình yêu "rưng rưng" nơi mắt em, mắt anh.
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu
Gió hát dọc triền sông mơ màu vàng hoa mướp. Gió rong ruổi trên con đường răng rắc lá sấu vàng rụng để mơ về những ngày gió xanh. Gió với tay lên bầu trời để chạm vào nắng thật ngọt. Và em đã hôn anh đắm say như nụ cười của gió, ánh mắt của gió và trái tim của gió. Em đã hôn anh đắm say, đắm say như thế...
Và ta đã ngã vào nhau dịu dàng như mùa thu. Mùa thu nhè nhẹ như bước chân của mùa, của gió cài tóc hoa. Em đã ngã vào anh như một điểm tựa vững chắc giữa mùa thu tàn tạ và mùa đông lành lạnh đang gõ cửa trong khúc giao mùa xênh xang. Em đã ngã vào nửa cuộc đời còn lại như bến đỗ của đời em.
Mùa thu không còn giấu em nữa nên nắm tay em rồi thì đừng bao giờ buông ra nhé. Đông lạnh lắm, xanh xao những con đường gió buốt. Hãy luôn bên em để khi mùa thu giấu anh đi rồi, em vẫn nhận ra anh đang dang tay đón chờ em phía cuối con đường này.
Còn lúc này, khi thu đang xào xạc xác lá, đông ngấp nghé ngoài hiên nhà, anh giấu em ở đâu nơi sâu thẳm cuộc đời anh?
Như ngày chim ngói bay rợp trời tháng Tư...
Như ngày đầu tiên ta cất tiếng nói yêu thương...
"Dương cầm lạnh" của Phú không còn hoang trên phím đàn nữa nhé vì "phía cuối con đường anh kịp nhận ra em", ta đã kịp nhận ra nhau trong quãng đường đời thật dài còn lại...
Viên xúc xắc mùa thu không còn lăn lóc nữa, đã nằm ngoan trong túi cỏ của mùa. "Ta đã yêu nhau trong mùa gió" rải nắng tinh khôi. Ta đã yêu nhau như thế, như thế - nơi cuối con đường của mùa thu đổ lá vàng bay.
Em đang nghe Ngọc Anh hát Mùa thu giấu em của Phú Quang. Em đang nghe từng đợt sóng lòng của mình ngả nghiêng trong gió. Thế mà đã có những lúc, tưởng đã bình yên, tưởng đã bình yên...
Có người bảo rằng Ngọc Anh hát như người đàn bà nồng nàn, đắm say, phảng phất chút gì đó hoang dã, liêu trai. Lại có người nói giọng Ngọc Anh khàn, gằn và hát hơi dữ dằn. Nhưng với Mùa thu giấu em cô trữ tình hơn bao giờ hết.
"Người đàn bà giấu lửa" ấy đã hát bằng tất cả con tim xốn xang, bỏng cháy và đam mê của mình đến khàn cả giọng, không chỉ riêng ca khúc này mà hầu hết các tình khúc của Phú Quang.
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Phía cuối con đường anh kịp nhận ra em
Sao anh không nhận ra em sớm hơn. Khi chiếc lá trên cành còn xanh, những ngả đường mùa mưa chưa giăng mắc, hoa sữa chưa men nồng từng góc phố thân quen. Sao anh không nhận ra em sớm hơn khi anh 20 - tim còn tràn bão nổi?
Có phải mùa thu giấu em lâu quá nên anh chẳng thể nào nhận ra em giữa khuôn mặt bề bộn của phố? Có phải vì thế không?
Mùa thu giấu em nơi tiếng hát mơ màng của mùa, trong mùi thơm của cỏ. Mùa thu giấu em nơi cồn cào hơi thở của gió, trong từng phiến lá xanh trên cành biếc. Có lẽ vì thế mà tay anh đã chẳng thể nào tìm thấy tay em?
Để rồi ngày tháng qua đi, những ngả đường đưa nhau về hun hút. Một giây phút nào đó, ta chợt giật mình nhận ra chiếc lá đã ngả màu vàng úa, gió không còn khẽ khàng trong câu hát và mùa thu đang tàn tạ nơi mắt phố viễn du. Và mùa đông đang đến bên ta, thật gần ...
Nhưng may thay, anh đã kịp nhận ra em giữa tơi bời lá rụng. Anh đã đưa em ra khỏi khúc giao mùa của lá, đặt em dịu dàng bên cạnh yên khúc của mùa sang. Và đặt em bên anh thật khẽ, nhẹ nhàng như mùa hoa giấy bay bay ...
Lòng em như một bản nhạc mới viết, sinh ra chỉ để hát cho một người, riêng một người mà thôi. Bản nhạc ấy, em dành tất cả cho anh...
Khi anh nhận ra em, em đã ào tới như lá đổ xào xạc khắp lối, xoá đi nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm rêu ẩm mốc của bao mùa mưa để lại.
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm
Thềm nhà không còn thủ thỉ một mình quạnh hiu cùng cánh cửa nâu cũ trong mùa đông lạnh lẽo lê thê. Thềm nhà đang khoác áo nắng ngồi đếm rong chơi lọt thỏm qua từng kẽ tay ngoan. Con tim rộn ràng trong tình yêu chờ đợi. Em cũng chẳng còn cô đơn một mình trên lối vắng. Lá ùa về, lá viết khúc tình ca...
Rồi phía sau khung cửa nhỏ ấy, em sẽ hát tiếp cho anh bài ca ấy, bài ca của mùa chim ngói kéo nhau về xây tổ, bài ca về tình yêu, hạnh phúc ngọt lành...
Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xào xạc gió heo may
Ta đã tìm về bên nhau trong mùa gió tháng Mười Một se se. Gió rộn ràng xào xạo những nẻo đường thân quen. Gió nói với anh, với em rằng : mình đã yêu nhau, yêu nhau...
Anh êm đềm bên em khe khẽ. Em dịu dàng như thoáng mây trôi bên anh thật nhẹ. Vòm trời phiêu lãng thắp màu hồng ước vọng. Mình với tay lên chạm vào những khát khao của những năm tháng nào đó chưa tròn. Tình yêu "rưng rưng" nơi mắt em, mắt anh.
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu
Gió hát dọc triền sông mơ màu vàng hoa mướp. Gió rong ruổi trên con đường răng rắc lá sấu vàng rụng để mơ về những ngày gió xanh. Gió với tay lên bầu trời để chạm vào nắng thật ngọt. Và em đã hôn anh đắm say như nụ cười của gió, ánh mắt của gió và trái tim của gió. Em đã hôn anh đắm say, đắm say như thế...
Và ta đã ngã vào nhau dịu dàng như mùa thu. Mùa thu nhè nhẹ như bước chân của mùa, của gió cài tóc hoa. Em đã ngã vào anh như một điểm tựa vững chắc giữa mùa thu tàn tạ và mùa đông lành lạnh đang gõ cửa trong khúc giao mùa xênh xang. Em đã ngã vào nửa cuộc đời còn lại như bến đỗ của đời em.
Mùa thu không còn giấu em nữa nên nắm tay em rồi thì đừng bao giờ buông ra nhé. Đông lạnh lắm, xanh xao những con đường gió buốt. Hãy luôn bên em để khi mùa thu giấu anh đi rồi, em vẫn nhận ra anh đang dang tay đón chờ em phía cuối con đường này.
Còn lúc này, khi thu đang xào xạc xác lá, đông ngấp nghé ngoài hiên nhà, anh giấu em ở đâu nơi sâu thẳm cuộc đời anh?
From: Du Nguyên
Mùa thu giấu em
Sáng tác: Phú Quang
Ca sĩ: Ngọc Anh
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế?
Phía cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xóa nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm..
Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xao xác gió heo may
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu..
Sáng tác: Phú Quang
Ca sĩ: Ngọc Anh
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế?
Phía cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xóa nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm..
Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xao xác gió heo may
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu..
Post a Comment
Post a Comment