Top Ads

Quảng cáo (728 x 90)
» » J"entends siffler le train


Mùa đông, em ngồi bên ô cửa và úp mặt vào hai bàn tay, nhắm mắt. Người ta chỉ làm thế khi bối rối, hoặc hoài niệm về những điều đã xa. Còn em, em giấu mình trong đôi tay để che nỗi ngượng ngùng, như lần biết anh vô tình đọc được bài thơ em viết tặng, vô tình hiểu lòng em đang nghĩ về anh đấy.

Bóng tối rơi trên ngón tay, nơi những sợi tơ mềm của nỗi nhớ được thắt âm thầm hiền dịu, nơi em tưởng tượng ra đôi mắt anh cười lấp lánh, dấu chân anh in mờ trên con đường cuối thu thâm thẫm vòm cây.


Nỗi nhớ ấy khiến mắt em bâng quơ hơn và trên môi nở nụ cười xao động. Trái tim em thành gió mãi ngân nga…

Anh còn nghe tiếng còi tàu
Anh nghĩ rằng tốt nhất bây giờ
Mình chia tay không lời từ biệt

Anh chẳng dám gặp em lần cuối
Nhưng vẫn nghe tiếng còi tàu ngân
Trong đêm sâu buồn bã từng hồi…

Anh như thấy mình em cô độc
Trên sân ga chật chội tiếng người
Còi tàu vang từng hồi buồn bã
Trong đêm sâu biền biệt khôn cùng…

Anh suýt nữa đã chạy về phía em
Suýt gọi tên mong Người quay trở lại
Nhưng em đi, đi về nơi xa mãi
Không khi nào ngoảnh nhìn nữa,
đúng không?

Anh nghĩ rằng tốt nhất bây giờ
Mình chia tay không lời từ biệt
Và chợt hiểu thế là đã hết

Anh nghe thấy tiếng còi tàu ngân
Suốt cuộc đời, từng hồi buồn bã.

Đây là bản tình ca em đã nghe từ rất lâu, thuở chúng ta còn chưa quen nhau. Bài ca ấy, em thường hát lên, nỗi buồn ấy đôi lần làm em bật khóc. Đến giờ em mới hiểu vì sao ca khúc khiến em day dứt và luyến lưu đến vậy, vì sao mới gặp anh mà em đã cảm mến rồi. Bởi anh và chàng trai trong bài hát có sự điềm tĩnh kì lạ.

Khi em ngắm bức ảnh đường ray tàu anh chụp, nhìn những cánh hoa mỏng tang, đám cỏ úa nằm lan trên thanh sắt, em ngỡ ngàng bắt gặp cái chùng chình chờ đợi của cảnh vật và của lòng người. Có phải lúc đó anh đã nghĩ đến sự chia ly và hạnh ngộ, có phải anh đã lặng im…

Hơn một lần em thấy cuộc đời thật lạ lùng, những gặp gỡ rồi chia tay chỉ là một lát cắt của phận số. Trong ánh chớp số phận, hình như chúng ta từng là hai người lữ hành cùng chung một chuyến tàu, là hai ô cửa sổ cùng nhìn ra những khoảng rừng xanh biếc. Nỗi nhớ này, em không hề hối tiếc, dẫu biết rằng sẽ qua đi như một giọt nước mềm chạm vào lá cỏ, tan ra.

Em đã yêu anh khi mùa thu vừa đến. Tình yêu cũng tự nhiên như tia nắng sáng trên balcon quán, như đóa hồng mang những cánh hoa màu nhạt nằm ngoan trong bình cổ. Khi viết: "Lòng em hoa sữa chớm thơm rồi" có nghĩa nơi tim em một nụ yêu cũng vừa hé nở, anh biết không?

Em thích được ngồi bên anh, trò chuyện cùng anh rồi yên lặng. Thích nhìn đôi mắt trong sáng kiên định, thích nghe anh kể chuyện cười, ngắm bàn tay anh to xù, đó là bàn tay khéo léo chơi guitar, vẽ tranh và chụp những bức ảnh chứa bề sâu thăm thẳm.

Quán café ấy, em đã đến bao lần trước khi biết anh là khách ruột; những người bạn của anh, em đã quen trước khi quen anh; những bản ballad cũ kỹ em đã nghe trước khi nghe anh hát; thành phố này, cơn mưa tháng Mười qua, em đã gắn bó trước khi nhận ra đó là tuổi thơ của anh, là tình yêu và cũng là nỗi nhớ anh day dứt; để rồi ngoảnh nhìn lại, em mới hiểu tất cả đã kết thành những mắt xích nối tâm hồn ta.


Và từ đó em yêu hơn quán café nhỏ, có balcon trông ra hàng cây bốn mùa xanh ngát; có gờ tường đánh rơi những giọt nước lăn tí tách xuống mái tôn một ngày mưa nhẹ. Và từ đó em mỉm cười thường xuyên hơn với mọi người vì cười mỉm làm đông về thật hiền và thật ấm. Mỗi lần đi qua phố nhà anh, em vẫn khẽ ngước tìm vuông cửa nhiều chấn song cũ kỹ dẫu biết rằng chẳng thể gặp người đâu.

Không thể gặp anh, vì anh đang ở một nơi khác xa xa lắm. Mỗi lần nhìn trời chạm những chuyến bay, hoặc mỗi lần thoảng nghe tiếng còi tàu ngân trong đêm buồn bã, em lại miên man nghĩ đến hội ngộ và chia tay, tình yêu cùng nỗi nhớ.

Bản tình ca Pháp ngày xưa, những nốt guitar thùng trầm lặng, đã gieo trong em lòng riêng mang như thế. Để em cứ vô cớ mong một chuyến tàu khuya, mỗi ngày. Để thỉnh thoảng em ngồi nơi cuối đường, chờ đợi. Anh không biết, với tách đồ uống thật ấm trên tay vào giờ muộn, dưới gốc bàng nâu mùa đông, chỉ một lát thôi em sẽ nghe thấy âm thanh khua rộn đêm sâu, tiếng còi tàu ghé qua thành phố.

Nếu có hoa bàng xanh rơi thật khẽ, thật êm trên vai áo, thì em tin mình chính là cô bé Liên trong truyện ngắn của Thạch Lam thuở nào, hồi hộp ngóng tàu như rụt rè nâng niu giấc mơ.

Để nhận biết mùa đông, người ta hay nhìn gân lá bàng, để nói về giấc mơ, người ta bảo mong manh, không giữ nổi. Lá bàng gọi mùa đông tới rồi bình thản nắm tay gió lìa cành; giấc mơ của em, khi tan vỡ sẽ trở thành những bông hoa bàng mỏng mảnh màu xanh nhạt, tìm vai áo anh để nằm yên, nằm yên…

Bất giác em nhớ đến những câu thơ buồn của Onga Becgon, về người con gái ôm nỗi cô độc dưới mưa, lặng lẽ và kiêu hãnh băng qua sân ga chiều ướt đẫm:

Tôi ra ga, lòng lạnh lẽo như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm?

Có lẽ cô gái trong ca khúc cũng mang nỗi lòng ngùi ngẫm ấy. Bao bàn tay đương vẫy chào từ biệt, những tiếng chúc tốt lành và lời hẹn gặp lại không dành riêng cô!

Em đã từng hỏi sao chàng trai không chạy đến nắm tay người con gái, giữ cô ấy ở lại hoặc chí ít, đặt trên trán cô một nụ hôn tạm biệt cùng nụ cười ủi an? Nhưng dần dần em mới ngộ ra ở khúc quanh của tình yêu chứa những khoảng trống khó có thể lấp đầy, những lứa đôi yêu nhau mà không đến được với nhau…



Tác giả phần lyrics của ca khúc chính là người nghệ sĩ già điềm đạm Jacques Plante. Ông đã đặt lời cho hàng trăm bài hát nổi tiếng của các ca sĩ huyền thoại Edith Piaf, Aznavour, Hugues Aufray… Nhưng Jaques lại sống một cuộc đời lặng lẽ. Ngay cả khi ông mất năm 2003 người ta cũng chỉ dành một vài dòng rất nhỏ trên tạp chí nhạc để tưởng niệm.

Biết đâu trong cuộc đời Jacques, từng có một cuộc chia tay định mệnh; để ông viết về nó với ngôn từ giản dị, dịu dàng mà day dứt quá...

***

Mùa đông, đã xa lắm rồi ngày nắng tháng Mười vàng balcon cũ, những cánh hoa phớt hồng một góc quán quen. Em thích ngồi bên ô cửa, úp mặt xuống lòng tay thao thức.

Nếu anh đọc được dòng viết này, thì hai má em lại bừng lên mất thôi. Bóng tối rơi trên ngón tay, nơi em nghe những sợi tơ mềm chạm vào nỗi nhớ, nơi em tưởng tượng anh đứng lặng im trước ray tàu mùa xa, đợi một chuyến gió chở màu hoa mỏng tang và những bông cỏ úa về nẻo trời đã nhạt.

Như tình yêu trong bài hát, hai người yêu nhau chưa đến được với nhau, như nỗi nhớ nhung trong bài hát, âm thầm sáng trong đêm sâu. Em sẽ chẳng nói cùng anh về hương hoa sữa từng nở trước mùa, về khuya nào chat trên Y.M, em đã phải chạy ra balcon một lát để ngăn những hồi tim loạn nhịp.

Dẫu biết chúng ta chỉ là hai lữ khách tình cờ ngồi chung một chuyến tàu, hai ô cửa cùng nhìn ra khoảng rừng xanh biếc. Sân ga nào người dừng chân rẽ lối, đến mùa nào rừng đổi sắc phai hương?

Nhưng em tin, chúng ta sẽ không giống chàng trai - cô gái trong ca khúc, ra đi chưa từ tạ.

Vào một hôm nào đấy, khi chìm giữa những bàn tay vẫy và lời tiễn đưa nhau, em sẽ mỉm cười cùng anh, nói với anh bằng mắt: Chỉ là tạm biệt thôi, phải không?

From: Lan Tử Viên/ Tuan Vietnam
Lời nhạc Pháp:

J'entends siffler le train
Artist: Michèle Richard

J'ai pensé qu'il valait mieux nous quitter sans un adieu
Je n'aurais pas eu le coeur de te revoir
Mais j'entends siffler le train mais j'entends siffler le train
Que c'est triste un train qui siffle dans le soir

Je pouvais t'imaginer, toute seule abandonnée
Sur le quai, dans la cohue des au revoir
Et j'entends siffler le train et j'entends siffler le train
Que c'est triste un train qui siffle dans le soir

J'ai failli courir vers toi, j'ai failli crier vers toi
C'est à peine si j'ai pu me retenir
Que c'est loin où tu t'en vas que c'est loin où tu t'en vas
Auras-tu jamais le temps de revenir

J'ai pensé qu'il valait mieux nous quitter sans un adieu
Mais je sens que maintenant tout est fini
Et j'entends siffler le train et j'entends siffler le train
J'entendrai siffler ce train toute ma vie
J'entendrai siffler ce train toute ma vie

Lời nhạc Anh:

500 miles away from home
Artist: Joseph Cormier

If you miss the train I'm on
You will know that I am gone
You can hear the whistle blow a hundred miles
Lord I'm one, Lord I'm two, Lord I'm three, Lord I'm four
I'm 500 miles away from home

Not a shirt on my back
Not a penny to my name
Lord I can't go on home this a'way
This a'way, this a'way, this a'way, this a'way
Lord I can't go on home this a'way

Well, I'm walking these ties,
With tears in my eyes
Trying to read a letter from my home
From my home, from my home, from my home, from my home
Trying to read a letter from my home

If this train's running right
I'll be home by Saturday night
I'm 500 miles away from home
Away from home, away from home, away from home. away from home
I'm 500 miles away from home.


500 miles away from home
Artist: Bobby Bure

I'm five hundred miles away from home.
Teardrops fell on mama's note when I read the things she wrote
She said, ''We miss you son, we love you come on home.''
Well, I didn't have to pack, I had it all right on my back
Now I'm five hundred miles away from home.

Away from home, away from home
Cold and tired and all alone
Yes, I'm five hundred miles
Away from home.

I know this is the same road I took the day I left home
But it sure looks different now
Well, I guess I look different too cause time changes everything
I wonder what they'll say when they see their boy looking this way
Oh, I wonder what they'll say when I get home.

Can't remember when I ate it's just thumb and walk and wait
And I'm still five hundred miles away from home
If my luck had been just right I'd be with them all tonight
But I'm still five hundred miles away from home.

Away from home, away from home
Cold and tired and all alone
Yes, I'm five hundred miles
Away from home...

Post a Comment