Trưa nắng Sài Gòn! Vẫn cái nóng hừng hực, cái nóng như muốn làm tan đi những thứ dưới tầm nắng của nó. Hầm hập như người bị sốt. Nghe tiếng ai đó cười... Phảng phất đâu đây, ngây ngây cái buồn rất lạ, kì dị.
Có lẽ trái tim trống toang đang thèm một chút cảm xúc để gợi nhớ quá khứ. Không, không phải là Rock với tiếng guitar như quất thẳng vào vết thương trong tim. Không, không thể nào là Rock được, thế thì là cái gì nhỉ?
Nó lôi cái đĩa Rock đang gào ầm ĩ trong máy ra vứt xoạch lên bàn một cách không thương tiếc. Mất thêm một ít thời gian để cái sự dùng dằng giận dỗi trong mình nguôi đi, nó bật list nhạc mp3, click vào bài Hạ Trắng. Nhạc vang lên buồn buồn, giọng Khánh Ly vang lên buồn buồn, cả lời hát cũng buồn buồn như một tiếng thờ dài thật nhẹ đang lẩn khuất trong không khí. Mọi thứ bỗng dịu và lặng đến không ngờ...
Gọi nắng
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây
Đường đi suốt mùa
Nắng lên thắp đầy
Thật lạ!
Nó đã nghe Hạ Trắng đến lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Thế mà mỗi lần nghe lại, với một tâm trạng khác, nó lại cảm nhận được thêm một điều mới mẻ. Cái cộng hưởng của tâm trạng làm trái tim thấp thỏm trầm hẳn xuống, giọng của Khánh Ly da diết quá. Như đang thổn thức, như đang tiếc nuối hộ nó. Đúng không? Chỉ có Khánh Ly, vâng, chỉ Khánh Ly mới thả được cái hồn vào trong nhạc của Trịnh. Và vỡ bung ra vào tâm cảm của người nghe. Rũ buồn!... Nó nhắm mắt lại, nếu đây là phòng riêng của nó, nó sẽ ko ngần ngại tắt quách điện đi, chìm hẳn vào trong cái bóng tối mờ mờ, có lẽ mọi điều sẽ tuyệt vời hơn.
Gọi nắng
Cho cơn mê chiều
Nhiều hoa trắng bay
Cho tay em dài
Gầy thêm nắng mai
Bước chân em về
Nào anh có hay
Gọi tên cho nắng
Chết trên sông dài
Nó thấy ngợp thở. Nhẹ quá, da diết quá. Bỗng dưng, nó thèm được vùi nhẹ đầu vào trong một vòng tay ai đó tìm kiếm cái cảm giác được ấp ủ, được trân trọng ghê gớm! Nhớ quá! Nó những tưởng trái tim đau sẽ không còn cảm nhận được điều gì nữa chứ? Nhưng không. Trái tim nó đang thổn thức, nỗi đau như đang được xoa dịu. Chỉ một thoáng thôi, nỗi buồn biến thành hư vô trong tâm hồn được xoa dịu bởi sự đồng cảm... Nó thèm được nắm tay ai đó ...
Thôi xin ơn đời
Trong cơn mê này
Gọi mùa thu tới
Tôi đưa em về
Chân em bước nhẹ
Trời buồn gió cao
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau
Tông nhạc đẩy nhanh thêm một nhịp, giọng như đang đuổi nhau từ câu này qua câu khác. Cái vội vã hình như một cách mơ hồ rồi tự dưng kéo dài ra, thả thêm một nốt cao trong trái tim đang sục đầy sóng của nó. Cảm giác như có ai đó đang chạy như bay đến bên nó theo giọng hát thiết tha của Khánh Ly. Nhưng không ai cả, chỉ có nó thôi, một mình... Tan vỡ hết rồi, không thể nào quay trở lại được. Nhói buốt!... Khàn đục! Giọng nó quấn vào giọng của Khánh Ly, đồng cảm thật!
Gọi nắng
Cho tóc em cài
Loài hoa nắng rơi
Nắng đưa em về
Miền cao gió bay
Áo em bây giờ
Mờ xa nẻo mây
Gọi tên em mãi
Suốt cơn mê này...
Buồn quá!
Từng giọt buồn hình thành chậm rãi bào mòn trái tim thấp thỏm khắc khoải của nó. Cứ nhoi nhói, cứ buôn buốt, trời Sg không lạnh nhưng tâm hồn nó lạnh quá! Đau đến tận cùng... Xa ngái, ở nơi cách nó vài tiếng đồng hồ đấy, anh đang làm gì? Nó không biết và từ giờ không có quyền được biết. Chỉ biết rằng, nơi đó đang lạnh, không nắng gay như SG nó đang sống. Để tìm một chút nắng có lẽ cũng chỉ là mộng tưởng... Giọng Khánh Ly đã dứt trong tiếc nuối lâu lắm rồi thế nhưng nó vẫn còn nghe vang vang trong đầu... Dài theo nỗi nhớ, niềm đau, mãi mãi... Mắt nó ươn ướt, cay cay...
Hạ Trắng
Sáng tác: Trịnh Công Sơn
Gọi nắng!
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây
Đường đi suốt mùa
Nắng lên thắp đầy
Gọi nắng!
Cho cơn mê chiều
Nhiều hoa trắng bay
Cho tay em dài
Gầy thêm nắng mai
Bước chân em về
Nào anh có hay
Gọi tên cho nắng
Chết trên sông dài
Thôi xin ơn đời
Trong cơn mê này
Gọi mùa thu tới
Tôi đưa em về
Chân em bước nhẹ
Trời buồn gió cao
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau
Gọi nắng!
Cho tóc em cài
Loài hoa nắng rơi
Nắng đưa em về
Miền cao gió bay
Áo em bây giờ
Mờ xa nẻo mây
Gọi tên em mãi
Suốt cơn mê này...
Sáng tác: Trịnh Công Sơn
Gọi nắng!
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây
Đường đi suốt mùa
Nắng lên thắp đầy
Gọi nắng!
Cho cơn mê chiều
Nhiều hoa trắng bay
Cho tay em dài
Gầy thêm nắng mai
Bước chân em về
Nào anh có hay
Gọi tên cho nắng
Chết trên sông dài
Thôi xin ơn đời
Trong cơn mê này
Gọi mùa thu tới
Tôi đưa em về
Chân em bước nhẹ
Trời buồn gió cao
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau
Gọi nắng!
Cho tóc em cài
Loài hoa nắng rơi
Nắng đưa em về
Miền cao gió bay
Áo em bây giờ
Mờ xa nẻo mây
Gọi tên em mãi
Suốt cơn mê này...
Post a Comment
Post a Comment