Vẫn muốn viết thật nhiều, thật nhiều để nói lên được những điều mình đang suy nghỉ, nhưng đôi khi ngôn ngữ bỗng trở nên nghèo nàn, nghèo nàn một cách đáng sợ.
Có phải vì những cung bậc trong âm nhạc đã thay mình nói hết những điều muốn nói rồi chăng? Nếu đúng vậy thì, mời bạn hãy thả hồn mình trôi theo dòng nhạc của Ernesto Cortazar (Dancing Waves), lơ lửng, bồng bềnh, lặn hụp giữa những dòng thanh âm tuyệt vời ấy...
4 phút... Chỉ 4 phút phù du để quên đi những xáo trộn, những biến động bên cuộc sống ngoài kia đã làm mình đôi lúc cảm thấy bất an, dù rất mong manh...
Bạn ơi! Trong mỗi chúng ta đều có một khoảng trời riêng trong trái tim nhỏ bé của mình. Nơi đó, bạn có thể đi thật xa, để chỉ còn lại mình, để suy nghỉ về những điều đã qua, để được là chính mình. Phải, đó là nơi duy nhất để bạn đối diện với "cái tôi", về những cảm xúc sâu lắng nhất ... Nơi đó, bạn cất dấu và nuôi dưỡng những hy vọng, những nhu cầu, những ước mơ và... cả những nỗi sợ hãi mà bạn không thể diển tả bằng lời...
Tất cả những điều ấy là của riêng ta, nếu mãi mãi không có một người nào đó phá vở cái ranh giới ấy để hiện diện, để lắng nghe và để cảm thông...
Bạn ơi! Xin hãy một lần thả hồn mình trôi vào cõi riêng tư ấy. Dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn thật ngắn trong muôn trùng khoảnh khắc của một đời người
Tất cả những điều ấy là của riêng ta, nếu mãi mãi không có một người nào đó phá vở cái ranh giới ấy để hiện diện, để lắng nghe và để cảm thông...
Bạn ơi! Xin hãy một lần thả hồn mình trôi vào cõi riêng tư ấy. Dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn thật ngắn trong muôn trùng khoảnh khắc của một đời người
Post a Comment
Post a Comment