Những ngày này Hà Nội đã bước sang những ngày thu thật sự chứ không còn là đầu thu hay cái se se lạnh của những ngày cuối thu. Thu Hà Nội đẹp và buồn với những đặc trưng không thể lẫn với bất kì sắc thu nào. Thu ấy cũng đẹp trong sáng, thơ mộng trong ca khúc “Nhớ mùa thu Hà Nội” của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn.
Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu
Cũng là mùa thu nhưng thu Hà Nội có những nét đẹp rất riêng. Đó là vẻ đẹp đặc trưng của màu sắc: sắc vàng của những cây cơm nguội, sắc đỏ của lá bàng và cả màu nâu của những mái ngói trên những ngôi nhà cổ trên những con phố nhỏ, ngõ nhỏ. Những ca từ đơn giản và gần gũi thế thôi nhưng lại vẽ ra được một không khí rất thu, rất Hà Nội.
Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió,
Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ,
Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua.
Đi từ màu sắc, người nhạc sỹ tài hoa hướng người nghe chuyển động cùng những đặc trưng khác của thu Hà Nội: Đó là mùi hương. Hà Nội sang thu có mùi thơm đặc trưng của hương hoa sữa nồng nàn theo nhưng cơn gió. Đó còn là mùi hương cốm thân quen “thơm bước chân qua”.
Thu Hà Nội còn nhắc người ta nhắc đến hình ảnh của chiều thu Hồ Tây man mác khói chiều, là cánh chim sâm cầm – loài chim đặc trưng của mùa thu Hà Nội.
Hà Nội mùa thu còn được vẽ bằng những nét vẽ của lòng người.
Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người,
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai,
Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi,
Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.
Đó là những cảm xúc xao xuyến, bâng khuâng. Có những câu hỏi không biết hỏi ai. Có những câu trả lời lại của chính mùa thu Hà Nội. Người nhạc sỹ không coi thu Hà Nội là một đối tượng để phản ánh nữa mà là một người bạn tâm giao để giãi bày lòng mình.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người ...
Để nhớ mọi người...
Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu
Cũng là mùa thu nhưng thu Hà Nội có những nét đẹp rất riêng. Đó là vẻ đẹp đặc trưng của màu sắc: sắc vàng của những cây cơm nguội, sắc đỏ của lá bàng và cả màu nâu của những mái ngói trên những ngôi nhà cổ trên những con phố nhỏ, ngõ nhỏ. Những ca từ đơn giản và gần gũi thế thôi nhưng lại vẽ ra được một không khí rất thu, rất Hà Nội.
Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió,
Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ,
Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua.
Đi từ màu sắc, người nhạc sỹ tài hoa hướng người nghe chuyển động cùng những đặc trưng khác của thu Hà Nội: Đó là mùi hương. Hà Nội sang thu có mùi thơm đặc trưng của hương hoa sữa nồng nàn theo nhưng cơn gió. Đó còn là mùi hương cốm thân quen “thơm bước chân qua”.
Thu Hà Nội còn nhắc người ta nhắc đến hình ảnh của chiều thu Hồ Tây man mác khói chiều, là cánh chim sâm cầm – loài chim đặc trưng của mùa thu Hà Nội.
Hà Nội mùa thu còn được vẽ bằng những nét vẽ của lòng người.
Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người,
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai,
Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi,
Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.
Đó là những cảm xúc xao xuyến, bâng khuâng. Có những câu hỏi không biết hỏi ai. Có những câu trả lời lại của chính mùa thu Hà Nội. Người nhạc sỹ không coi thu Hà Nội là một đối tượng để phản ánh nữa mà là một người bạn tâm giao để giãi bày lòng mình.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người ...
Để nhớ mọi người...
Source: 24h
Post a Comment
Post a Comment