Tôi nghe "Vì yêu" lần đầu tiên vào một chiều mưa, khi anh ôm đàn và dạo những bản tình ca.Giọng hát trầm ấm của anh cùng những giai điệu đẹp của bài hát cứ đeo bám tôi.Và phải cần đến nhiều ngày sau, khi mà " Vì yêu" trở thành một "hot song" ở thời điểm ấy, tôi mới bắt đầu chú ý nhiều hơn.
Nắm Tay nhau trên đường
Tung tăng đi qua ngày tháng
Dấu chân xưa ghi lại
Đôi ta yêu nhau ngày ấy
Tóc em xanh vì anh
Mắt anh vui vì em
Chung bước vì yêu
Tôi thích bài hát này vì nhiều lẽ, nhưng có lẽ điều lớn nhất tôi đồng cảm được đó là đoạn điệp khúc :
Yêu dù là xa ở nơi đâu anh cũng xin được yêu
Xa dù thật xa nếu đôi ta yêu nhau thật sâu
Muôn nghìn trùng không xa cách
Đôi mình cùng yêu nhau mãi
Một chút chạnh lòng nghĩ đến tình yêu của mình.Chúng tôi đã xa nhau thật sự về khoảng cách và xa cả về tâm hồn.Ngày ấy trong tôi không tồn tại khái niệm khoảng cách, trái tim con bé 18 tuổi lần đầu biết rung động cứ ảo tưởng, ngây thơ tin rằng: khoảng cách sẽ không là gì cả nếu đó là một tình yêu lớn!Nó sẽ " dập tắt một đám cháy to nhưng cũng có thể thổi bùng một ngọn lửa nhỏ".
Nhưng...( giá như cuộc sống không có chữ nhưng!)
Ngày ra đi tôi đã nói: Thời gian và khoảng cách sẽ là thử thách và em tin mình vượt qua được để về bên anh!Và chúng tôi đã đi qua cái khoảng cách rất dài và rất xa ấy giữa bao nhiêu bộn bề, khó khăn của cuộc sống.Những câu yêu thương đong đầy nước mắt, những tin nhắn với muôn trùng nỗi nhớ,những nụ hôn gửi vội qua những icon vô tri vô giác...Nhưng tất cả đã khhông xóa nhòa được khoảng cách ngày càng lớn giữa tôi và anh.Cách xa nghìn trùng.Những nỗi buồn, niềm vui không nói hết được, đôi khi yếu lòng cũng mong tìm một bờ vai đáng tin cậy để sẻ chia.Anh làm được gì? Em làm được gì?
Ngày mưa bay lấp phất, em một mình giữa phố đông nghe tim mình lạnh buốt.Thành phố ồn ào mà sao dửng dưng đến vậy.Thèm một hơi ấm từ nơi xa nào đó...
Ngày buồn...em bó gối thu mình trong góc quán quen, nghe bên mình nhịp bước yêu thương của đôi tình nhân, lặng lẽ khóc cho tình yêu của mình.Chợt nhận ra mình cũng yếu đuối như bao người con gái khác!
Lẽ nào khoảng cách lại là trở ngại lớn đến thế sao anh?
Đoạn điệp khúc cứ trở đi trở lại nhiều lần như khắc sâu trong tim em,cày xới tâm hồn em.Làm sao để trở lại? Làm thế nào để " muôn nghìn trùng xa cách đôi mình cùng yêu nhau mãi"?
Con người vốn hay níu kéo,cứ muốn nắm giữ những điều không thuộc về mình.Em hiểu mình đang buồn, đang khóc cho một tình yêu không trọn vẹn mà lỗi không phải do anh,do em.Hay mình nói rằng tình yêu có lỗi?Còn có bao nhiêu người " vì yêu" mà đau khổ hả anh?
Cuộc sống là thế, đôi khi người ta phải biết chấp nhận, anh vẫn hay nói rằng: sau cơn mưa trời lại sáng! Ừ thì dù thế nào ngày mai mặt trời vẫn mọc, mình lại tiếp tục con đường còn dang dở, dù biết ở một góc khuất nào đó trong tim nỗi buồn vẫn chưa dứt! Thì thôi anh nhé, hãy để kỉ niệm ngủ yên cùng ngày tháng....
Tôi nghe "Vì yêu" lần đầu tiên vào một chiều mưa, khi anh ôm đàn và dạo những bản tình ca.Giọng hát trầm ấm của anh cùng những giai điệu đẹp của bài hát cứ đeo bám tôi.Và phải cần đến nhiều ngày sau, khi mà " Vì yêu" trở thành một "hot song" ở thời điểm ấy, tôi mới bắt đầu chú ý nhiều hơn.
Nắm Tay nhau trên đường
Tung tăng đi qua ngày tháng
Dấu chân xưa ghi lại
Đôi ta yêu nhau ngày ấy
Tóc em xanh vì anh
Mắt anh vui vì em
Chung bước vì yêu
Tôi thích bài hát này vì nhiều lẽ, nhưng có lẽ điều lớn nhất tôi đồng cảm được đó là đoạn điệp khúc :
Yêu dù là xa ở nơi đâu anh cũng xin được yêu
Xa dù thật xa nếu đôi ta yêu nhau thật sâu
Muôn nghìn trùng không xa cách
Đôi mình cùng yêu nhau mãi
Một chút chạnh lòng nghĩ đến tình yêu của mình.Chúng tôi đã xa nhau thật sự về khoảng cách và xa cả về tâm hồn.Ngày ấy trong tôi không tồn tại khái niệm khoảng cách, trái tim con bé 18 tuổi lần đầu biết rung động cứ ảo tưởng, ngây thơ tin rằng: khoảng cách sẽ không là gì cả nếu đó là một tình yêu lớn!Nó sẽ " dập tắt một đám cháy to nhưng cũng có thể thổi bùng một ngọn lửa nhỏ".
Nhưng...( giá như cuộc sống không có chữ nhưng!)
Ngày ra đi tôi đã nói: Thời gian và khoảng cách sẽ là thử thách và em tin mình vượt qua được để về bên anh!Và chúng tôi đã đi qua cái khoảng cách rất dài và rất xa ấy giữa bao nhiêu bộn bề, khó khăn của cuộc sống.Những câu yêu thương đong đầy nước mắt, những tin nhắn với muôn trùng nỗi nhớ,những nụ hôn gửi vội qua những icon vô tri vô giác...Nhưng tất cả đã khhông xóa nhòa được khoảng cách ngày càng lớn giữa tôi và anh.Cách xa nghìn trùng.Những nỗi buồn, niềm vui không nói hết được, đôi khi yếu lòng cũng mong tìm một bờ vai đáng tin cậy để sẻ chia.Anh làm được gì? Em làm được gì?
Ngày mưa bay lấp phất, em một mình giữa phố đông nghe tim mình lạnh buốt.Thành phố ồn ào mà sao dửng dưng đến vậy.Thèm một hơi ấm từ nơi xa nào đó...
Ngày buồn...em bó gối thu mình trong góc quán quen, nghe bên mình nhịp bước yêu thương của đôi tình nhân, lặng lẽ khóc cho tình yêu của mình.Chợt nhận ra mình cũng yếu đuối như bao người con gái khác!
Lẽ nào khoảng cách lại là trở ngại lớn đến thế sao anh?
Đoạn điệp khúc cứ trở đi trở lại nhiều lần như khắc sâu trong tim em,cày xới tâm hồn em.Làm sao để trở lại? Làm thế nào để " muôn nghìn trùng xa cách đôi mình cùng yêu nhau mãi"?
Con người vốn hay níu kéo,cứ muốn nắm giữ những điều không thuộc về mình.Em hiểu mình đang buồn, đang khóc cho một tình yêu không trọn vẹn mà lỗi không phải do anh,do em.Hay mình nói rằng tình yêu có lỗi?Còn có bao nhiêu người " vì yêu" mà đau khổ hả anh?
Cuộc sống là thế, đôi khi người ta phải biết chấp nhận, anh vẫn hay nói rằng: sau cơn mưa trời lại sáng! Ừ thì dù thế nào ngày mai mặt trời vẫn mọc, mình lại tiếp tục con đường còn dang dở, dù biết ở một góc khuất nào đó trong tim nỗi buồn vẫn chưa dứt! Thì thôi anh nhé, hãy để kỉ niệm ngủ yên cùng ngày tháng....
Post a Comment
Post a Comment