… Ngày hôm qua khác hôm nay. Hôm nay khác ngày mai. Ngày mai sẽ đẹp hơn hôm nay. Hôm qua, hôm nay và ngày mai khác nhau, chỉ có ký ức là mãi mãi. Ký ức về một người, về một trái tim, về một quãng thời gian tuyệt vời…
Tôi mải mê với cuộc sống nhiều lo toan và ồn ào. Chợt 1 ngày, đi trên con đường kỷ niệm, tôi lại nhớ về anh, nhớ về thời gian có anh ở bên. Lúc đó, tôi còn quá trẻ để hiểu tình cảm chân thành của anh dành cho mình.
Tôi đã chạy trốn anh như đứa trẻ thật nhẹ nhàng, nhưng… 5 năm trôi qua, tôi chợt nhớ tới đứa trẻ chạy trốn tuổi thơ. Tôi chạy xa, bỏ lại anh với tình yêu dành cho anh, nhớ tới thời gian quen và thân với anh thật ngắn ngủi nhưng lại cảm thấy đau đớn vì phát hiện ra rằng, mình đã đánh mất 1 điều quý giá.
Tôi lại nhớ lần đầu tình cờ gặp anh. Anh hiền và thông minh. Nụ cười của anh làm trái tim thiếu nữ của tôi rung động. Lúc đó tôi chỉ là cô bé nhà quê đang ôn thi đại học. Anh đã ra trường và đi làm với 2 bằng đại học trên tay. Tôi và anh như đã quen nhau từ lâu, nói nhiều chuyện mà không biết chán. Cả tôi và anh đều cảm thấy bất ngờ trước những suy nghĩ giống nhau. Tôi và anh chia sẻ những suy nghĩ những niềm vui. Nói chuyện với anh, tôi hiểu ra nhiều thứ, cuộc sống nhiều khó khăn nhưng lòng tin và sự cố gắng sẽ giúp tôi vượt qua. Anh luôn lạc quan và luôn đề cao việc học tập. Anh luôn nhìn mọi việc bằng trái tim chân thành và cảm thông.
Tôi kể cho anh thật nhiều, trong đó có ước mơ được học đại học. Tôi thấy anh hơi buồn nhưng anh vẫn mong tôi đỗ đại học. Anh quan tâm tới tôi nhiều hơn, sang giúp tôi học bài, sang nói chuyện với tôi. Anh từng tự chơi đàn và hát tặng tôi nghe bài Tháng sáu mùa thi. Anh từng đưa bạn sang giảng văn học cho tôi. Tôi cũng từng cầm ô đưa anh về nhà khi trời mưa…
Ngày cuối cùng ra Hà Nội thi đại học, tôi đồng ý đi dạo cùng anh. Anh nói rằng anh sẽ chỉ yêu tôi, 1 mình tôi, và anh hái tặng tôi 1 bông hoa mẫu đơn bên đồi. Tôi nhận bông hoa của anh, chỉ nghĩ rằng mình còn quá trẻ, còn anh có thể yêu tôi. Tôi và anh đi trên ngọn đồi cao, ánh hoàng hôn đủ làm tôi thấy nghẹt thở khi đưa trái tim của cô gái nhà quê 17 tuổi nhìn vào ánh mắt của anh…
Ngày hôm sau, tôi đi thi đại học. Tôi biết tin nhiều ngày sau, anh đi tìm tôi mãi.
5 năm sau, tôi ra trường và đi làm. Chợt 1 ngày tôi lại nhớ về anh, nhớ về quãng thời gian tuyệt vời đó mà thấy lòng đau nhói. Tôi ngồi 1 mình và nhớ về tất cả kỷ niệm, có hình ảnh của anh và tình yêu của anh. Tôi chợt nhận ra mình đã đánh mất anh, đánh mất 1 tình yêu chân thành. Tôi đau đớn. Tôi buồn và tôi muốn gặp anh. Có thể anh vẫn chờ, có thể tôi và anh vẫn thuộc về nhau...
Rồi tôi quyết định hỏi thăm tin tức của anh. Tôi về lại quán cũ cạnh nhà anh. Tôi đau thắt ngực khi được biết anh đã lấy vợ và vợ anh vừa sinh con gái đầu lòng. Tôi còn biết, dường như anh đã chờ đợi điều gì đó mà không muốn lấy vợ, cho đến khi không thể chờ được vì gia đình thúc giục. Anh đã lấy vợ, nhưng anh luôn buồn, buồn vì điều gì đó, hay là...
Tôi ngồi nghe bài hát Cô Gái Đến Từ Hôm Qua, nếu thuộc về nhau ta sẽ về với nhau nhưng đã quá muộn vì tôi đã để mất anh. Tôi đau đớn và tự trách mình. Tôi muốn đi gặp anh, muốn đi dạo với anh dù chỉ là 1 lần. Tôi chỉ muốn nói với anh là tôi yêu anh như thế nào nhưng ta đã nhận ra điều đó quá muộn.
Sau 5 năm, bông hoa mẫu đơn ngày nào, vẫn được ép trong cuốn sổ lưu niệm nhưng mãi mãi anh đã không trở lại dù tôi đã trở lại...
Tôi mải mê với cuộc sống nhiều lo toan và ồn ào. Chợt 1 ngày, đi trên con đường kỷ niệm, tôi lại nhớ về anh, nhớ về thời gian có anh ở bên. Lúc đó, tôi còn quá trẻ để hiểu tình cảm chân thành của anh dành cho mình.
Tôi đã chạy trốn anh như đứa trẻ thật nhẹ nhàng, nhưng… 5 năm trôi qua, tôi chợt nhớ tới đứa trẻ chạy trốn tuổi thơ. Tôi chạy xa, bỏ lại anh với tình yêu dành cho anh, nhớ tới thời gian quen và thân với anh thật ngắn ngủi nhưng lại cảm thấy đau đớn vì phát hiện ra rằng, mình đã đánh mất 1 điều quý giá.
Tôi lại nhớ lần đầu tình cờ gặp anh. Anh hiền và thông minh. Nụ cười của anh làm trái tim thiếu nữ của tôi rung động. Lúc đó tôi chỉ là cô bé nhà quê đang ôn thi đại học. Anh đã ra trường và đi làm với 2 bằng đại học trên tay. Tôi và anh như đã quen nhau từ lâu, nói nhiều chuyện mà không biết chán. Cả tôi và anh đều cảm thấy bất ngờ trước những suy nghĩ giống nhau. Tôi và anh chia sẻ những suy nghĩ những niềm vui. Nói chuyện với anh, tôi hiểu ra nhiều thứ, cuộc sống nhiều khó khăn nhưng lòng tin và sự cố gắng sẽ giúp tôi vượt qua. Anh luôn lạc quan và luôn đề cao việc học tập. Anh luôn nhìn mọi việc bằng trái tim chân thành và cảm thông.
Tôi kể cho anh thật nhiều, trong đó có ước mơ được học đại học. Tôi thấy anh hơi buồn nhưng anh vẫn mong tôi đỗ đại học. Anh quan tâm tới tôi nhiều hơn, sang giúp tôi học bài, sang nói chuyện với tôi. Anh từng tự chơi đàn và hát tặng tôi nghe bài Tháng sáu mùa thi. Anh từng đưa bạn sang giảng văn học cho tôi. Tôi cũng từng cầm ô đưa anh về nhà khi trời mưa…
Ngày cuối cùng ra Hà Nội thi đại học, tôi đồng ý đi dạo cùng anh. Anh nói rằng anh sẽ chỉ yêu tôi, 1 mình tôi, và anh hái tặng tôi 1 bông hoa mẫu đơn bên đồi. Tôi nhận bông hoa của anh, chỉ nghĩ rằng mình còn quá trẻ, còn anh có thể yêu tôi. Tôi và anh đi trên ngọn đồi cao, ánh hoàng hôn đủ làm tôi thấy nghẹt thở khi đưa trái tim của cô gái nhà quê 17 tuổi nhìn vào ánh mắt của anh…
Ngày hôm sau, tôi đi thi đại học. Tôi biết tin nhiều ngày sau, anh đi tìm tôi mãi.
5 năm sau, tôi ra trường và đi làm. Chợt 1 ngày tôi lại nhớ về anh, nhớ về quãng thời gian tuyệt vời đó mà thấy lòng đau nhói. Tôi ngồi 1 mình và nhớ về tất cả kỷ niệm, có hình ảnh của anh và tình yêu của anh. Tôi chợt nhận ra mình đã đánh mất anh, đánh mất 1 tình yêu chân thành. Tôi đau đớn. Tôi buồn và tôi muốn gặp anh. Có thể anh vẫn chờ, có thể tôi và anh vẫn thuộc về nhau...
Rồi tôi quyết định hỏi thăm tin tức của anh. Tôi về lại quán cũ cạnh nhà anh. Tôi đau thắt ngực khi được biết anh đã lấy vợ và vợ anh vừa sinh con gái đầu lòng. Tôi còn biết, dường như anh đã chờ đợi điều gì đó mà không muốn lấy vợ, cho đến khi không thể chờ được vì gia đình thúc giục. Anh đã lấy vợ, nhưng anh luôn buồn, buồn vì điều gì đó, hay là...
Tôi ngồi nghe bài hát Cô Gái Đến Từ Hôm Qua, nếu thuộc về nhau ta sẽ về với nhau nhưng đã quá muộn vì tôi đã để mất anh. Tôi đau đớn và tự trách mình. Tôi muốn đi gặp anh, muốn đi dạo với anh dù chỉ là 1 lần. Tôi chỉ muốn nói với anh là tôi yêu anh như thế nào nhưng ta đã nhận ra điều đó quá muộn.
Sau 5 năm, bông hoa mẫu đơn ngày nào, vẫn được ép trong cuốn sổ lưu niệm nhưng mãi mãi anh đã không trở lại dù tôi đã trở lại...
From 24h
Cô gái đến từ hôm qua
Nhạc sĩ: Trần Lê Quỳnh
Ca sĩ: Mỹ Tâm
Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại
vào một ngày mai như hai người bạn
Một ngày đã quên tấc cả lại nhớ về nhau
cùng năm tháng còn ấu thơ
Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
của ngày hôm qua xa xôi tìm về
lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
như chính em, cô gái đến từ hôm qua!
Tình yêu dù trôi xa dư âm ở lại
Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại
Và anh được thấy hoa rơi giữa cơn mưa
Tươi thắm những con đường
Dường như là như thế em không trở lại
Mãi mãi là như thế anh không trẻ lại
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng
Trong khoảng khắc giữa chúng ta
Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài
Và cũng đã đủ lớn để mong trẻ lại
Như ngày hôm qua...
.............................................
Social Link