Top Ads

Quảng cáo (728 x 90)
» »Unlabelled » Ngày xưa ơi

Kỷ niệm ấu thơ ơi, nhớ...!

Đôi khi có cảm giác thấy sợ, mất mát, hụt hẫng. Ta như người khách nhỡ tàu bị bỏ lại, đoàn tàu chở đầy kỷ niệm cứ chạy băng băng mãi vào quá khứ, chẳng bao giờ trở về.


Đã lâu rồi không được trở lại với cảm xúc của chính mình. Quyển nhật ký sờn gáy vẫn được cất kỹ trong "hòm kỷ niệm" ở góc tủ trên gác, giật mình nhớ lại, hồi xưa viết tay nhật ký cơ mà! Hôm về Tết dọn nhà, vô tình động vào “hòm kỷ niệm”, bao nhiêu kỷ niệm xưa dào dạt hiện về.

Đã xa quá rồi, những ngày xưa yêu dấu, kỷ niệm thân yêu ơi, sao chẳng bao giờ trở lại được nữa vậy? Tuổi thơ, tuổi dại khờ, hồn nhiên và mơ mộng. Những xúc cảm trào dâng cuộn lên trong lòng. Nuối tiếc quá!

Dòng thời gian ơi, sao mi nghiệt ngã thế? Ước gì, ước gì chỉ là một phút giây thôi, được trở lại một lần sống trong quá khứ, sống trong những kỷ niệm đẹp đẽ vui buồn đấy, dù trong nụ cười hay trong nước mắt.

Chỉ còn nỗi nhớ! Nhớ…

Trẻ con, nhớ những lần đi chơi, bị bọn bạn trêu đùa dại miệng, gọi là "con hoang", tủi thân, oà khóc, chạy về ôm chặt mẹ và hỏi "Mẹ ơi, bố đâu?". Mẹ nín lặng, ngậm ngùi, nhưng không khóc.

Con vẫn còn nhớ hình ảnh bóng mẹ oằn mình đèo con trên chiếc xe đạp cà tàng trong nắng chiều mỗi lần con tan lớp, giờ con vẫn thèm bát nước cơm pha đường mẹ gạn cho con uống, những bữa cơm độn ngô nuốt thấy nghẹn cổ của một thời gia đình khốn khó. Nhớ những bữa cơm hiếm hoi gọi là "cải thiện" khi có 6 miếng thịt, mẹ, con và em Vũ "tiêu chuẩn" mỗi người 2 miếng, nhưng mẹ chẳng bao giờ ăn "tiêu chuẩn" của mình, chỉ dành cho con và em.

Hồi xưa thiếu bố, như thiếu đi một thứ tình cảm gì đó, con ngu dại và ác mẹ nhỉ? Con hay đánh em. Con nhớ có ngày mùa đông, rét mướt, con đánh nó, nhà mình nghèo, chả có củi đun, con bắt nó đi kiếm củi về đun bếp. Nhìn hình ảnh nó bé tí, co ro vì rét đi rút củi ở các bờ rào, con gào thét lên khóc và ôm chặt nó vì thương, nó cũng ngơ ngác khóc, chả hiểu gì. Cho tới giờ con vẫn ân hận lắm, con đã ác độc quá mẹ ạ!

Hồi đi mẫu giáo, có những hôm chiều tối trời mưa, mẹ bận, không đón được, lẫm chẫm đi bộ về, chân toàn bùn đất, đi qua nhà những đứa bạn, nhìn vào, dưới bóng điện đỏ, nhà chúng nó có đầy đủ bố mẹ. Lại tủi thân, thèm khát và ao ước. Ước được có bố, được bố cho đi chơi, được bố kể chuyện, rủ ngủ, bố làm cho máy bay, tàu hoả để chơi như chúng nó. Ước chỉ là ước thôi mà. Nhưng thấy vui, thấy thích, cảm nhận được sự ấm áp, niềm hạnh phúc trong cái mơ mộng khờ dại trẻ thơ!

Vẫn còn đây những đồ vật mà ngày bé ta hay chơi, những món quà, những tấm bưu thiếp, những kỷ vật vô cùng đáng quý mà bạn bè tặng hồi còn thơ bé. Những bộ sưu tập tem, tranh ảnh, báo nhi đồng, báo thiếu niên, những quyển truyện tranh mà hồi xưa ngày nào cũng say mê, yêu thích. Còn đây nữa, những bài thơ, bài báo, truyện ngắn viết còn dở dang, chắc là chẳng bao giờ hoàn thiện được nữa.

Tự nhiên thấy nghèn nghẹn ở cổ. Nhớ biết bao những lần cùng bạn bè chơi trốn tìm, bắn bòm, chơi khăng, bịt mắt bắt dê, chơi chun, đánh đáo…đứa được, được thua rồi cùng nhau nắc nẻ cười hồn nhiên, vui sướng…



Ôi, kỷ niệm, sao nhiều quá! Càng nhớ càng thấy bồi hồi, xúc động và nuối tiếc. Đôi khi có cảm giác thấy sợ, mất mát, hụt hẫng. Ta như người khách nhỡ tàu bị bỏ lại, đoàn tàu chở đầy kỷ niệm cứ chạy băng băng mãi vào quá khứ, chẳng bao giờ trở về.

From: Đào Thiên Văn/ Tuan Vietnam



Những buổi chiều tan giờ làm, chạy xe giữa dòng người tấp nập, chen chúc giữa khói, bụi và xe... trong tôi bất chợt thênh thang khi nghe đâu đó trên phố vang lên giai điệu ca khúc Ngày xưa ơi của Yến Dung (nhóm Tik tik tak) và lúc ấy tôi vẫn thường nghêu ngao những câu hát...

“Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ, vi vút sau rặng tre.

Ngày xưa có cánh cò bay la đà, chập chờn theo đồng lúa...”

Gần mười năm xa quê, sống giữa thành phố ồn ào, nhộn nhịp, bị cuốn vào cái “vòng xoáy vô tận” của cuộc sống, tôi dường như cảm thấy tâm hồn mình dần trở nên già cỗi, đơn điệu. Ây thế mà mỗi lần nghe Ngày xưa ơi bất chợt lòng tôi chùng xuống, có chút gì đó da diết nhớ thương. Những giai điệu giản dị, du dương làm thổn thức trong tôi những ký ức tưởng chừng như đã trôi vào quên lãng...


... Những lúc ấy, trong tôi lại là “đồng lúa”, là “cánh cò bay la đà”, là “rặng tre vi vút”..., là buổi chiều đứng tần ngần mãi trên triền đê để cảm thấy tim mình nhoi nhói khi biết rằng ngày hôm sau bước chân đi sẽ là... rời xa... xa dần những gì vốn đã trở thành thân thiết như chính mình...

Đi hết gần nửa đời người, tôi mới nhận ra được cái “quy luật khắc nghiệt” của dòng thời gian, không vật nào có thể tránh khỏi: con người già đi, vạn vật thay đổi, mọi thứ dần trôi vào lãng quên. Bởi thế nên: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời” và để rồi “thời gian xóa những kỷ niệm dấu yêu”...

Còn tôi, giữa Sài Gòn xô bồ, đông đúc vẫn đau đáu trong mình một miền nhớ mà chỉ cần câu hát “Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ...” vang lên đâu đó trong tâm trí là đủ để khơi dậy cái điều sâu thẳm mà tôi đang cất giấu. Để rồi trong những lúc như thế tôi mới cảm nhận thấm thía vẻ đẹp thân thuộc, gần gũi của rặng tre, đồng lúa, con đê... quê mình. Tiếc rằng khi tôi cảm nhận được thì cũng là lúc tôi đã rời xa... Vậy đó! Những giá trị thường bị người ta lãng quên, nhất là lúc ta còn trẻ. Chỉ đến khi bước vào độ tuổi từng trải, con người mới chợt nhận ra những giá trị sâu xa của cuộc đời.

... Có ai đó đang nhớ về ngày xưa? Có ai đó muốn một lần hoài niệm? Hãy nghe và cảm nhận giai điệu tha thiết, dịu dàng mà trầm lắng, sâu sắc của ca khúc... Rồi sẽ bất chợt cảm thấy lòng bình yên lạ...

From: Nguyễn Thị Kim Thu

Ngày Xưa Ơi
Sáng tác: Yến Dung
Ca sĩ : Tick Tick Tac

Ngày xưa có cánh diều
chao hững hờ vi vút sau răng tre.
Ngày xưa có cánh cò bay la đà
chập chờn theo đồng lúa.
Ngày xưa ai hay cười hay dỗi hờn,
chiều hái hoa triền đê.
Ngày xưa bến vắng lưu luyến
con thuyền chở người đi xa bờ.
Tuổi thơ như áng mây
rồi sẽ mãi bay về cuối trời.
Thời gian xóa những kỷ niệm dấu yêu.

Chorus

Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ,
xa cánh diều chở bao ước mơ,
còn đâu bóng hoàng hôn
những chiều mờ tím.
Ngày xưa ơi mãi xa tuổi thơ xa
bến đò mờ sương cuối thu,
xa dáng em gầy trong ướt áo,
xa lời hứa khi xưa.
...............

Post a Comment