Tôi nhớ cơn mưa cô liêu, căn gác xép ọp ẹp, đìu hiu lặng nghe gió đi về trong Lời buồn thánh bạc màu. Tôi nhớ những cơn mưa hồng xa vọng sót lại trong kí ức mờ mờ. Hà Nội những ngày tháng Sáu khét cháy.
Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
Mây âm thầm mang gió lên
Tôi vẫn thích có một buổi tối như thế này, nhẩn nha từng giọt cà phê đắng và nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh. Lâu lắm rồi tôi không có một chút thảnh thơi để khắc hoạ lại khuôn mặt của chính mình. Ý tôi là khuôn mặt mà những người yêu thương tôi vẫn nhận ra ở muôn kiếp chứ không phải là những nét kí họa vội vàng, rời rạc. Và cũng đã lâu, tôi không ngồi lại để viết cho em- người con gái của niềm cũ mục đôi dòng.
Này em, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ"...
Giọng hát của Khánh Ly trong ca khúc này làm tôi liên tưởng đến những chiếc lá xoay xoay, chao chao trong mưa. Những chiếc lá thích ở lưng chừng, nhìn đời nghiêng nghiêng chứ chưa vội rơi xuống im lìm cùng mặt đất. Tôi đang nhớ về những cơn mưa đi vắng đã lâu.
Trời ươm nắng vàng hoe cho mây hồng tụ lại tan chảy thành những cơn mưa. Những cơn mưa nhoà đi trong xác phượng đỏ rực thành những cơn mưa hồng rỉ rả. Mưa hồng là ảo ảnh trong đôi mắt, đau vùi trên đôi tay. Tôi chỉ thấy cơn mưa ấy nơi đây-trong các sáng tác của người nhạc sĩ họ Trịnh, bên cạnh những con phố hẹn và bàn tay chờ, những dòng sông đã qua đời gọi trùng dương khơi nước lên sóng mềm.
Em còn như hoa vàng một đóa đến bên đời lặng lẽ? Em còn đầu trần chân đất đứng lên gọi mưa vào hạ như hôm nao buồn phiền? Chiều đã vào chiêm bao. Nắng tắt ngấm. Phía sau bụi đường hoe mắt, em giấu những tật nguyền nơi đâu?
Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng
Tôi thấy đâu đó trong tiếng cười hồn nhiên của trẻ nhỏ là "tiếng khóc tiếc thương những ngày vui ngắn ngủi". Tôi thấy trên từng phiến lá, "loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng", màu vàng úa đang lấn dần màu xanh.Tôi thấy ở đâu đó trong trăm năm, tiếng hoang vu vọng về. Cuộc đời tạm bợ chỉ là cõi ngụ để ta ghé chân qua...
Và tôi nghe thấy tiếng em khóc trong một chiều mưa hồng từng cánh phượng tả tơi. Tiếng khóc như tiếng nấc nghẹn nức lòng lời ca muộn phiền.
Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau
Trong tiếng guốc mộc mòn tê của tuổi, em đi về phía con đường phượng bay mù không lối vào. Cuộc đời lận đận, vô thường, long rong. Em đi về phía ấy làm gì. Đường mưa ướt áo, "vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi..."
Âm nhạc Trịnh Công Sơn mở ra muôn nẻo ngả đường. Có những con đường hạnh ngộ của em cũng là hạnh ngộ của tôi, của mọi người. Có những con đường buồn vui một kiếp rong rêu, đường hắt hiu, đường im lìm. Và có những con đường mịt mù, bảng lảng, xa xa như màu kí ức phôi pha. Đường lãng quên! Em là con đường nào mà ta đi hoài chưa tới?
Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua, bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du
Tôi ngồi đó, cạnh cây dương xỉ ruỗng mục dưới lớp rêu buồn. Những nốt nhạc nhập nhoằng. Bầy chim ngói không hát lời bình yên. Ly rượu chiều này tôi uống trong khát mèm, cạn vết miên di. Hoàng hôn phía sau khung cửa hình như loang lổ, vèn vẹn cơn mộng du. Em đã đi qua bao nhiêu cái chiều như thế?
Chiều của em màu gì mà vòng tay xanh xao, mắt u buồn đến thế? Chiều của em vị gì mà nghe chát đắng, cay sèm đến thế? Ôi tháng năm nghe chừng đã mỏi. Ôi cuộc đời, từng phiến đá phiếm du, vòng tay em quờ quạng, không giữ lại cho riêng mình một điều gì như là yêu thương...
Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ
Xin ngang qua nơi đây để tôi còn hát em nghe những tiếng kinh cầu để lòng an nhiên. Xin ngang qua nơi đây để tiếng ru làm yên lòng đôi mắt. Để mai này về bên kia núi đợi, giấc mơ muộn màng không làm em xót xa...
Này em, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ". Này tôi, cuộc đời đó có bao lâu mà mỏi mòn...
Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
Mây âm thầm mang gió lên
Tôi vẫn thích có một buổi tối như thế này, nhẩn nha từng giọt cà phê đắng và nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh. Lâu lắm rồi tôi không có một chút thảnh thơi để khắc hoạ lại khuôn mặt của chính mình. Ý tôi là khuôn mặt mà những người yêu thương tôi vẫn nhận ra ở muôn kiếp chứ không phải là những nét kí họa vội vàng, rời rạc. Và cũng đã lâu, tôi không ngồi lại để viết cho em- người con gái của niềm cũ mục đôi dòng.
Này em, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ"...
Giọng hát của Khánh Ly trong ca khúc này làm tôi liên tưởng đến những chiếc lá xoay xoay, chao chao trong mưa. Những chiếc lá thích ở lưng chừng, nhìn đời nghiêng nghiêng chứ chưa vội rơi xuống im lìm cùng mặt đất. Tôi đang nhớ về những cơn mưa đi vắng đã lâu.
Trời ươm nắng vàng hoe cho mây hồng tụ lại tan chảy thành những cơn mưa. Những cơn mưa nhoà đi trong xác phượng đỏ rực thành những cơn mưa hồng rỉ rả. Mưa hồng là ảo ảnh trong đôi mắt, đau vùi trên đôi tay. Tôi chỉ thấy cơn mưa ấy nơi đây-trong các sáng tác của người nhạc sĩ họ Trịnh, bên cạnh những con phố hẹn và bàn tay chờ, những dòng sông đã qua đời gọi trùng dương khơi nước lên sóng mềm.
Em còn như hoa vàng một đóa đến bên đời lặng lẽ? Em còn đầu trần chân đất đứng lên gọi mưa vào hạ như hôm nao buồn phiền? Chiều đã vào chiêm bao. Nắng tắt ngấm. Phía sau bụi đường hoe mắt, em giấu những tật nguyền nơi đâu?
Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng
Tôi thấy đâu đó trong tiếng cười hồn nhiên của trẻ nhỏ là "tiếng khóc tiếc thương những ngày vui ngắn ngủi". Tôi thấy trên từng phiến lá, "loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng", màu vàng úa đang lấn dần màu xanh.Tôi thấy ở đâu đó trong trăm năm, tiếng hoang vu vọng về. Cuộc đời tạm bợ chỉ là cõi ngụ để ta ghé chân qua...
Và tôi nghe thấy tiếng em khóc trong một chiều mưa hồng từng cánh phượng tả tơi. Tiếng khóc như tiếng nấc nghẹn nức lòng lời ca muộn phiền.
Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau
Trong tiếng guốc mộc mòn tê của tuổi, em đi về phía con đường phượng bay mù không lối vào. Cuộc đời lận đận, vô thường, long rong. Em đi về phía ấy làm gì. Đường mưa ướt áo, "vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi..."
Âm nhạc Trịnh Công Sơn mở ra muôn nẻo ngả đường. Có những con đường hạnh ngộ của em cũng là hạnh ngộ của tôi, của mọi người. Có những con đường buồn vui một kiếp rong rêu, đường hắt hiu, đường im lìm. Và có những con đường mịt mù, bảng lảng, xa xa như màu kí ức phôi pha. Đường lãng quên! Em là con đường nào mà ta đi hoài chưa tới?
Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua, bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du
Tôi ngồi đó, cạnh cây dương xỉ ruỗng mục dưới lớp rêu buồn. Những nốt nhạc nhập nhoằng. Bầy chim ngói không hát lời bình yên. Ly rượu chiều này tôi uống trong khát mèm, cạn vết miên di. Hoàng hôn phía sau khung cửa hình như loang lổ, vèn vẹn cơn mộng du. Em đã đi qua bao nhiêu cái chiều như thế?
Chiều của em màu gì mà vòng tay xanh xao, mắt u buồn đến thế? Chiều của em vị gì mà nghe chát đắng, cay sèm đến thế? Ôi tháng năm nghe chừng đã mỏi. Ôi cuộc đời, từng phiến đá phiếm du, vòng tay em quờ quạng, không giữ lại cho riêng mình một điều gì như là yêu thương...
Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ
Xin ngang qua nơi đây để tôi còn hát em nghe những tiếng kinh cầu để lòng an nhiên. Xin ngang qua nơi đây để tiếng ru làm yên lòng đôi mắt. Để mai này về bên kia núi đợi, giấc mơ muộn màng không làm em xót xa...
Này em, "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ". Này tôi, cuộc đời đó có bao lâu mà mỏi mòn...
From Du Nguyên/ Vietnamnet
Mưa hồng
Artist: Khánh Ly
Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
Mây âm thầm mang gió lên
Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng
Nay em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau
Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua, bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du
Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ...
Post a Comment
Post a Comment