Top Ads

Quảng cáo (728 x 90)
» » Mùa thu khép lại


Ngày anh nói chia ly, gió mùa thênh thang trên những ô cửa nắng. Ngoài hiên lá vẫn rơi đầy. Mùa thu đang nở bừng trên khóm vàng hoa cúc. Nhưng có lẽ với em, mùa từ nay khép lại. Bởi ngày mai thôi, ngày mai thôi... con đường em đi sẽ vắng bóng một người.

Thì hãy ngồi lại bên em dù chỉ một phút thôi, cho em được dựa vào anh lần cuối, được nghe hơi thở anh luồn trong tóc, sưởi ấm bờ môi lạnh. Cho em được khe khẽ hát một khúc chia ly nao nao chút buồn thoảng như làn gió thu man mác; cho em được khe khẽ khóc - những giọt đắng cay chảy ngược vào tim:

Ngày mai mình em trên lối về,
Ngày mai, một mùa thu khép lại,
Mùa thu xa xôi chỉ còn trong ký ức anh và tôi.
Ngoài kia mưa rơi, còn lại những con đường ta đợi nhau.
Vẹn nguyên trong em, ánh mắt với nụ cười,
Bao tối hẹn hò hay giây phút giận hờn.

Ngày mai, mùa thu sẽ khép lại trong lòng em, để mùa đông đến sớm. Có lẽ trái tim em sẽ đóng băng lạnh giá vì chẳng còn có ai sưởi ấm. Nhưng anh đừng lo, cũng đừng nhìn lại, hãy cứ bước đi anh, đi con đường mà anh đã chọn - con đường không em dài và rộng. Em sẽ lại về đây, gối đầu lên tháng năm rồi bật khóc. Chỉ có cơn mưa thu dịu dàng vỗ về, nựng nịu.


Còn đó những con đường ta đợi nhau, những lối cũ hẹn hò. Em chợt nhận ra tình yêu trong em vẫn vẹn nguyên như thuở ấy. Tưởng như đâu đó vẫn là ánh mắt anh âu yếm nhìn em, nụ cười anh ấm áp trái tim em. Thậm chí cả những hờn ghen, giận dỗi... mới đây thôi mà phút chốc hóa xa vời. Giá em có thể níu thời gian cho ngày mai đừng đến, cho mùa thu ngưng đọng mãi phút này...

Nhưng những điều giá như là những điều không thể. Em không thể tắt nắng, không thể buộc gió, ngừng mưa, không giữ nổi bước chân mùa tan êm trong tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Ngày mai cả hoàng hôn chết lặng,
Ngày mai hàng cây ngơ ngác buồn.
Về đâu anh ơi, bỏ quên hoa lá rơi ngoài sân.
Về đâu anh ơi đừng để sóng lang thang nơi bờ xa.
Từng đêm cô đơn em đã hát thật nhiều,
Mưa trắng hiên nhà, anh ơi có hay chăng.

Ngày mai, lối em về chỉ còn mây vần vũ, nắng nhạt màu, gió bay bay làn tóc rối. Con đường se lạnh khe khẽ rùng mình trong sắc hoàng hôn tím ngắt. Đôi bướm hẹn hò lạc mất nhau trong sương thu chống chếnh. Mùa vẫn thắm mà sao mắt vội vương sầu?

Anh ra đi, gửi lại mùa thu một lời hứa vu vơ chôn dưới gốc dâu gia xoan hoa rụng trắng lối đi. Trái dâu gia chua từ dạo đó. Từng chùm quả chín rơi lộp bộp, nhớ đến nghẹn lòng một tiếng bước chân qua. Không có anh, bầy chim sẻ cũng bỏ hiên nhà đi mất, chỉ còn bông cúc dại cô đơn rung rinh cánh mỏng trước thềm rêu.

Đêm đêm em nằm nghe tiếng dương cầm thổn thức, bài tình ca tan vỡ trên môi. Em luống cuống buộc cung đàn bằng sợi nắng, nhưng nắng nhạt nhòa, chẳng giữ nổi những nốt nhạc rơi rơi, những kỷ niệm rơi rơi, nước mắt em rơi rơi... ngoài thềm mưa bỗng dưng xối xả, mưa vạch vào đêm những vệt dài loáng loáng nước. Em đem soi cuộc tình mình, ngỡ ngàng trước những vết xước nhói đau trong lồng ngực.

Thời gian sẽ xóa trong em mai đây bao nhiêu kỷ niệm,
Một thời thơ ấu khi đêm buông lên vai em dịu dàng.
Rồi mưa sẽ thôi rơi bên anh, không ai chờ đợi.
Tựa bao con sóng cô đơn chiều nay.

Thời gian liệu có xóa nhòa được không anh? Và liệu em có muốn xóa đi thật không những kỷ niệm về một thời yêu nồng cháy? Em có hối tiếc không nếu một sớm mai thức dậy bỗng thấy lòng nhẹ bẫng và đầu óc trống rỗng. Em quên anh, quên mùa thu, quên cả chính em thuở ấy? Có lẽ lúc đó em sẽ lại thấy mình hư vô ở trong đời, rồi sẽ lại làm kẻ lang thang ngày ngày tháng tháng đi tìm ký ức của chính mình. Thì thôi xin cứ để mùa thu này khép lại, nhưng đừng tan biến, cho em có chốn tìm về nương náu, không phải để khơi lại vết thương lòng đã cũ, mà chỉ là để gối đầu lên kỷ niệm bình yên.


Thời gian sẽ xóa trong em mai đây bao nhiêu kỷ niệm,
Một thời thơ ấu khi đêm buông lên vai em dịu dàng.
Dường như đã qua đi qua đi không quay trở lại.
Còn một ai đó bâng khuâng lang thang trên đường đêm khuya.

Bài tình ca em đã hát anh nghe. Anh thấy không, nó vẫn chưa bi lụy. Con đường không em phía trước thật dài, đi đi anh, và nhớ luôn vững bước. Em sẽ quay về lối cũ chúng mình mòn vẹt bước chân qua, nhặt kỷ niệm vương vãi. Kỷ niệm còn tươi nguyên, thơm mùi nắng, đượm mùi gió, và cả cái hanh hao rất nhớ của mùa thu. Hãy đến tìm em nếu một ngày bước chân anh mệt mỏi, nếu một ngày bỗng dưng nao nao nhớ lại chút gì của ngày xưa...
Bài cảm nhận của Hoàng Hải Anh
Mùa thu khép lại
Sáng tác: Việt Anh
Ca sĩ: Hiền Thục

Giờ đây mình em trên lối về
Ngày mai một mùa thu khép lại
Mùa thu xa xôi chỉ còn trong ký ức anh và tôi
Ngoài kia mưa rơi còn lại những con đường ta đợi nhau
Vẹn nguyên trong em ánh mắt với nụ cười
Bao tối hẹn hò hay giây phút giận hờn.
Ngày mai cả hoàng hôn chết lặng
Ngày mai hàng cây ngơ ngác buồn về đâu anh ơi
Bỏ quên hoa lá rơi ngoài sân
Về đâu anh ơi đừng để sống lang thang nơi người tạ
Từng đêm cô đơn em đã hát thật nhiều
Mưa trắng nghiệt ngã em ơi có hay chăng?
Thời gian sẽ xóa trong em mai đây bao nhiêu kỷ niệm
Một thời thơ ấu khi đang buông lên vai em dịu dàng
Rồi mưa sẽ thôi rơi bên anh không ai chờ đợi
Tựa bao con sóng cô đơn chiều nay.
Thời gian sẽ xóa trong em mai đây bao nhiêu kỷ niệm
Một thời thơ ấu khi đêm buông lên vai em dịu dàng
Dường như đã qua đi qua đi không quay trở lại
Còn một ai đó bâng khuâng lang thang trên đường đêm khuya.

Post a Comment