Sinh ra tại hòn đảo Barbade hiền hoà nằm trên biển Atlantic nổi tiếng với những cơn mưa nhiệt đới dầm dề kéo dài từ tháng Sáu đến tháng Mười Một, cô ca sĩ mang tên gọi duyên dáng Rosemary Phillips đã trở thành ngôi sao nhạc jazz của quần đảo Caribê.
Phương châm của Rosemary là thông tuệ mọi nền văn hoá, chính vì vậy cô luôn cố gắng hát bằng nhiều thứ tiếng nhất có thể. Ở cô có sự hoà trộn giữa những nguồn cội và văn hoá khác nhau. Người ta cảm giác cô không chỉ đề cao, tự hào về quốc kì của Barbade, mà cô còn muốn kết nối với toàn thế giới.
Rosemary từng sống 2 năm ở Pháp và 4 năm ở Bỉ, nơi cô thực hiện bản thu âm đầu tiên. Trong khoảng thời gian sống tại Châu Âu, cô có dịp tiếp xúc và thụ hưởng nhiều thể loại âm nhạc bao gồm cả Celtic folk, Classic ở trong trường đại học Strasbourg Choir. Cô từng cộng tác bí mật với nhà soạn nhạc cổ điển Saint-Preux và trong một album sau này có 3 tracks cô biểu diễn cùng dàn nhạc giao hưởng London.
Chính vì vậy âm nhạc của Rosemary rất đặc biệt. Đó là một “ngôn ngữ jazz” hiếm thấy, được pha trộn cùng classic, pop và folk làm thành một bức tranh nên thơ với những sắc màu dịu nhẹ mà vẫn phá cách.
Trong số các ca khúc mang lại tên tuổi cho Rosemary, phải kể đến L’Amour Comme Ça (Tình yêu là như thế đấy). Đây là món quà nhà soạn nhạc lừng lẫy Charles Dumont dành tặng riêng cô.
Giọng hát đẹp của Rosemary với âm sắc cao, trong, thanh thản dạo khoan thai trên nền piano réo rắt, tiếng trống bập bùng và bass trầm ấm. Cô đã dẫn người nghe đến một bờ biển tươi sáng, êm đềm, nơi chiếc khăn voan màu xanh phất phơ dưới nắng và hơi thở Rosemary phảng phất dọc bờ biển vắng, như một đám mây diu dàng đang thầm thì kể chuyện:
Sa mạc tâm hồn nơi phải đi qua
Đã làm anh mỏi mệt chừng nào
Đến hy vọng cũng không còn mơ nữa.
Đôi mắt Người nhợt nhạt chứa ánh nhìn rỗng không
Như một đêm tối trời không ngôi sao trú ngụ.
Ca từ bài hát đã mở đầu buồn bã bằng một chuỗi hình ảnh muộn phiền: Sa mạc tâm hồn, ánh nhìn trống rỗng, bầu trời vắng sao, báo hiệu sự rạn vỡ không thể tránh khỏi ở một quãng nào đó trong tâm hồn.
Rosemary tinh tế xử lí nỗi buồn bằng giọng chậm rãi từng trải, trong trẻo mà sâu sắc, tạo ra những khoảng lặng vừa đủ để tránh cho người nghe đa cảm bị cuốn vào bóng tối của niềm thất vọng.
Và ta chợt hiểu tình yêu là thế đấy
Ngay cả khi trái tim không còn thuộc về nhau
Chỉ đơn giản để chúng mình chứng tỏ
Sống trên đời sống có ích thôi.
Và ta vẫn yêu nhau như thế đấy
Khi Người nói: Tiến lên, tại sao không?
Chẳng mơ thiên đường, thôi ôm ảo ảnh
Một chút tình như nỗi niềm ủi an.
Sợi dây liên kết trái tim đã đứt đoạn, cảm xúc của Người không rung động tâm hồn tôi. Tình yêu giống như que diêm chỉ một lần vụt sáng, giống như pháo hoa chỉ một lần nở bung. Giữa đám tro hoa hồng từng đẹp đẽ, ta giống như nàng Mecghi vẫn ấp ủ đức tin thiêng liêng, dù trong lòng mọi ảo ảnh đều tan vỡ hết.
Em biết rằng ngày hôm sau thôi
Bánh mì lại được nướng vàng như mật
Chúng mình bảo: Thế là rất tốt
Thậm chí không dám nhìn sâu mắt nhau
Chỉ một cử động bàn tay, nụ cười hờn dỗi
Trong sương mờ buổi sáng sắp phai đi
Một làn hương ngả vào quên lãng.
Cứ cố gắng duy trì, cố gắng níu kéo. Tình cảm đã trở nên ngượng nghịu, khiên cưỡng khiến người với người đối xử xa cách, lạ lùng. Bông hoa tình yêu đã úa tàn rồi, chỉ còn mùi hương là ở lại, mà cũng sắp sửa trôi về miền xa ngái…
Sa mạc tâm hồn nơi phải đi qua
Đã làm anh mỏi mệt chừng nào
Vì thế nên rời xa em mãi mãi.
Nhưng mắt Người nhợt nhạt rỗng không
Khiến em phải thú nhận trong lòng
Đêm tối trời ấy Người đã tới
Cùng một đoá sao trĩu trên tay.
Cuối cùng cuộc chia ly tất yếu đã đến. Vết rạn nứt trong tâm hồn không còn âm ỉ, mà lộ diện xót xa. Giấc mơ tình yêu lại trở về lấp lánh với ánh sao bạc đầy tay, đầy mắt. Nhưng người con gái chỉ nhắc có vậy thôi, vì ngôi sao sẽ lặn khi đêm tàn, người sẽ khuất vào cơn mưa, vào trận gió đầy biến động lúc hè sang. Này thôi khép mắt đi nào, để bình yên rụng một bông hoa cuối mùa…
Kết thúc bài hát, Rosemary thả giọng ca bồng bềnh trên từng lớp sóng piano đang dần tan trong nắng. Chiếc khăn voan màu xanh đã tuột khỏi tầm tay, hơi thở nhẹ lan giữa bờ biển vắng như một đám mây dịu dàng kể phần kết của câu chuyện buồn.
Rosemary đã hát L’Amour Comme Ça bằng một trái tim thấu hiểu và sẻ chia, cô không muốn toả bóng tối lên tâm trạng người nghe, chính vì vậy bài ca vẫn thoảng nụ cười mơ hồ cùng niềm tin về một tình yêu tốt lành, vĩnh cửu như những đoá sao bạc li ti nở trong đêm sâu ngan ngát.
Phương châm của Rosemary là thông tuệ mọi nền văn hoá, chính vì vậy cô luôn cố gắng hát bằng nhiều thứ tiếng nhất có thể. Ở cô có sự hoà trộn giữa những nguồn cội và văn hoá khác nhau. Người ta cảm giác cô không chỉ đề cao, tự hào về quốc kì của Barbade, mà cô còn muốn kết nối với toàn thế giới.
Rosemary từng sống 2 năm ở Pháp và 4 năm ở Bỉ, nơi cô thực hiện bản thu âm đầu tiên. Trong khoảng thời gian sống tại Châu Âu, cô có dịp tiếp xúc và thụ hưởng nhiều thể loại âm nhạc bao gồm cả Celtic folk, Classic ở trong trường đại học Strasbourg Choir. Cô từng cộng tác bí mật với nhà soạn nhạc cổ điển Saint-Preux và trong một album sau này có 3 tracks cô biểu diễn cùng dàn nhạc giao hưởng London.
Chính vì vậy âm nhạc của Rosemary rất đặc biệt. Đó là một “ngôn ngữ jazz” hiếm thấy, được pha trộn cùng classic, pop và folk làm thành một bức tranh nên thơ với những sắc màu dịu nhẹ mà vẫn phá cách.
Trong số các ca khúc mang lại tên tuổi cho Rosemary, phải kể đến L’Amour Comme Ça (Tình yêu là như thế đấy). Đây là món quà nhà soạn nhạc lừng lẫy Charles Dumont dành tặng riêng cô.
Giọng hát đẹp của Rosemary với âm sắc cao, trong, thanh thản dạo khoan thai trên nền piano réo rắt, tiếng trống bập bùng và bass trầm ấm. Cô đã dẫn người nghe đến một bờ biển tươi sáng, êm đềm, nơi chiếc khăn voan màu xanh phất phơ dưới nắng và hơi thở Rosemary phảng phất dọc bờ biển vắng, như một đám mây diu dàng đang thầm thì kể chuyện:
Sa mạc tâm hồn nơi phải đi qua
Đã làm anh mỏi mệt chừng nào
Đến hy vọng cũng không còn mơ nữa.
Đôi mắt Người nhợt nhạt chứa ánh nhìn rỗng không
Như một đêm tối trời không ngôi sao trú ngụ.
Ca từ bài hát đã mở đầu buồn bã bằng một chuỗi hình ảnh muộn phiền: Sa mạc tâm hồn, ánh nhìn trống rỗng, bầu trời vắng sao, báo hiệu sự rạn vỡ không thể tránh khỏi ở một quãng nào đó trong tâm hồn.
Rosemary tinh tế xử lí nỗi buồn bằng giọng chậm rãi từng trải, trong trẻo mà sâu sắc, tạo ra những khoảng lặng vừa đủ để tránh cho người nghe đa cảm bị cuốn vào bóng tối của niềm thất vọng.
Và ta chợt hiểu tình yêu là thế đấy
Ngay cả khi trái tim không còn thuộc về nhau
Chỉ đơn giản để chúng mình chứng tỏ
Sống trên đời sống có ích thôi.
Và ta vẫn yêu nhau như thế đấy
Khi Người nói: Tiến lên, tại sao không?
Chẳng mơ thiên đường, thôi ôm ảo ảnh
Một chút tình như nỗi niềm ủi an.
Sợi dây liên kết trái tim đã đứt đoạn, cảm xúc của Người không rung động tâm hồn tôi. Tình yêu giống như que diêm chỉ một lần vụt sáng, giống như pháo hoa chỉ một lần nở bung. Giữa đám tro hoa hồng từng đẹp đẽ, ta giống như nàng Mecghi vẫn ấp ủ đức tin thiêng liêng, dù trong lòng mọi ảo ảnh đều tan vỡ hết.
Em biết rằng ngày hôm sau thôi
Bánh mì lại được nướng vàng như mật
Chúng mình bảo: Thế là rất tốt
Thậm chí không dám nhìn sâu mắt nhau
Chỉ một cử động bàn tay, nụ cười hờn dỗi
Trong sương mờ buổi sáng sắp phai đi
Một làn hương ngả vào quên lãng.
Cứ cố gắng duy trì, cố gắng níu kéo. Tình cảm đã trở nên ngượng nghịu, khiên cưỡng khiến người với người đối xử xa cách, lạ lùng. Bông hoa tình yêu đã úa tàn rồi, chỉ còn mùi hương là ở lại, mà cũng sắp sửa trôi về miền xa ngái…
Sa mạc tâm hồn nơi phải đi qua
Đã làm anh mỏi mệt chừng nào
Vì thế nên rời xa em mãi mãi.
Nhưng mắt Người nhợt nhạt rỗng không
Khiến em phải thú nhận trong lòng
Đêm tối trời ấy Người đã tới
Cùng một đoá sao trĩu trên tay.
Cuối cùng cuộc chia ly tất yếu đã đến. Vết rạn nứt trong tâm hồn không còn âm ỉ, mà lộ diện xót xa. Giấc mơ tình yêu lại trở về lấp lánh với ánh sao bạc đầy tay, đầy mắt. Nhưng người con gái chỉ nhắc có vậy thôi, vì ngôi sao sẽ lặn khi đêm tàn, người sẽ khuất vào cơn mưa, vào trận gió đầy biến động lúc hè sang. Này thôi khép mắt đi nào, để bình yên rụng một bông hoa cuối mùa…
Kết thúc bài hát, Rosemary thả giọng ca bồng bềnh trên từng lớp sóng piano đang dần tan trong nắng. Chiếc khăn voan màu xanh đã tuột khỏi tầm tay, hơi thở nhẹ lan giữa bờ biển vắng như một đám mây dịu dàng kể phần kết của câu chuyện buồn.
Rosemary đã hát L’Amour Comme Ça bằng một trái tim thấu hiểu và sẻ chia, cô không muốn toả bóng tối lên tâm trạng người nghe, chính vì vậy bài ca vẫn thoảng nụ cười mơ hồ cùng niềm tin về một tình yêu tốt lành, vĩnh cửu như những đoá sao bạc li ti nở trong đêm sâu ngan ngát.
From: Lan Tử Viên
L'amour comme çaArtist: Osemary Phillips
Le désert sentimental qu'il avait dû traverser
Lui avait fait tant de mal qu’il n’osait plus espérer.
Il avait les yeux trop pâles, un regard désabusé.
C’est une nuit sans étoiles qui nous avait rapproché.
Il en avait l’amour comme ça, même si le cœur n’y était pas
Tout simplement pour se prouver qu’on était vivant pour de vrai
Il en a fait l’amour comme ça, comme on se dit "Tiens, pourquoi pas"
Sans ....... Big Grin.gif sans illusion ; un peu d’amour, consolation
Je crois que le lendemain
Les tartines étaient grillées
On n’s’est pas dit c’était bien, ni même qu’on se reverrait
Juste un geste de la main, un sourire un peu gêné
Et dans le froid du matin, un parfum à oublier...
Le parfum de l’amour comme ça, même si le coeur n’y était pas
Tout simplement pour se prouver qu’on était vivant pour de vrai
Le parfum de l’amour comme ça, comme on se dit "Tiens, pourquoi pas"
Sans ....... Big Grin.gif sans illusion ; un peu d’amour, consolation
Le désert sentimental qu'il avait dû traverser
Lui avait fait tant de mal qu’il m’a quittée à jamais
Mais avec ses yeux trop pâles, il me faut bien l’avouer
Avec un bouquet d’étoiles, cette nuit-là il m’a sauvée...
La la la la là lá la la...
Il en a fait l’amour comme ça, même si le coeur n’y était pas
Tout simplement pour se prouver qu’on était vivant pour de vrai
Post a Comment
Post a Comment